Trong công ty, chờ đến sau khi bình tĩnh lại, Tư Bác Văn mới nhớ ra những điều mình nói trước đó đều không đúng.
Những lời nói trong lúc tức giận sao có thể xem là sự thật.
Nếu có thể, anh sẵn sàng rút lại những câu nói đó.
Tuy nhiên, nói cũng nói rồi, không thể rút lại được.
Bên này.
Lục Nghiên Tịch ngồi một mình trong phòng, cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình thật hỗn loạn, rối như tơ vò.
Cô ngồi trên sofa, trong đầu nhớ đến những lời quản gia nói lúc nãy.
Tư Bác Văn đang quan tâm đến cô, nếu không, không thể nào có dáng vẻ như thế.
Nhưng sự bá đạo và độc tài của anh khiến cô hơi khó thở.
Nghĩ tới đây, trái tim Lục Nghiên Tịch không khỏi lạnh dần.
Tư Bác Văn này, rốt cuộc anh muốn cô phải thế nào?
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Nghiên Tịch vang lên.
Reng, reng, reng...
Cô cầm điện thoại lên, ấn vào nút nghe.
"Alo."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hoắc Vũ Khải.
"Nghiên Tịch, bây giờ em đang ở đâu? Bên anh có vài tiến triển mới muốn nói cho em biết, anh đã tìm được tủy xương thích hợp, cần chờ xem em và người đó có phù hợp với nhau hay không?"
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch cũng đứng dậy, không khỏi cảm thấy vui mừng: "Có thật không anh?"
Phải biết rằng cô chờ đợi chuyện này lâu lắm rồi, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện, điều này khiến cô vô cùng kích động.
Nếu có thể tìm được tủy xương thích hợp, vậy bệnh của cô có khả năng điều trị khỏi.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453021/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.