Không được rồi, vết thương này cần phải nhanh chóng được chữa trị, nếu không sẽ càng ngày càng nặng.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, anh xé toạc vạt váy của Lục Nghiên Tịch.
Anh xé toàn bộ vạt váy thành nhiều dải, bắt đầu băng bó vết thương cho Lục Nghiên Tịch.
Không biết đã qua mất bao lâu, sau khi Tư Bác Văn hoàn thành thì trời cũng đã chập tối.
Anh lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Lăng Thiệu Huy, nhờ anh ta cử người đến đây, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại lại hết pin, tắt nguồn luôn rồi.
Nhìn màn hình tối đen như mực, Tư Bác Văn không nhịn được mà bực bội, chết tiệt thật!
Tại sao xui xẻo cứ ập đến vào những lúc thế này cơ chứ? Thật đúng là bực bội mà!
Quên đi, không gọi nữa.
Tư Bác Văn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lục Nghiên Tịch.
Anh bước nhanh về phía trước, đưa tay ra sờ thử trán của Lục Nghiên Tịch, từ lòng bàn tay truyền đếm cảm giác nóng rực.
"Bị sốt rồi?"
Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tư Bác Văn càng thêm trầm xuống, cực kỳ khó coi.
"Lục Nghiên Tịch!"
Anh đưa tay ra, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch, muốn xem thử Lục Nghiên Tịch có còn ý thức hay không.
Tuy nhiên, dù cho anh có vỗ như thế nào, Lục Nghiên Tịch cũng không có chút phản ứng nào cả, vẫn cứ nhắm chặt đôi mắt của mình như vậy.
Nếu như Lục Nghiên Tịch không được chữa trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453008/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.