Nếu như không cứu được Tư Bác Văn, đến lúc đó thì đừng nói bọn họ, thậm chí toàn bộ đội cứu hộ chắc chắn đều sẽ bị liên lụy và chịu xử phạt.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi lắc đầu.
Để đề phòng chuyện như vậy xảy ra, ai nấy đều phải xốc lại tinh thần, tập trung cứu hộ.
...
Ở bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch ngã xuống từ dốc núi thì đầu cô va phải một tảng đá, sau đó cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại thì trời đã chập tối, cô xoa xoa cái ót còn đang đau của mình.
Vừa mới chạm vào một cái, Lục Nghiên Tịch không khỏi than nhẹ: “Ui, đau…”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào, sao có thể vô duyên vô cớ té xuống cơ chứ.
Cô chỉ nhớ hình như sau lưng có một bàn tay bất thình lình đẩy cô xuống.
Lúc ấy ngoại trừ cô ra thì cũng chỉ có Vu Diễm My ở đấy.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi cắn môi, hừ lạnh một tiếng, không ngờ Vu Diễm My lại ghét cô đến mức này.
Lục Nghiên Tịch nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy mỗi một cái xương trên người đều như thể bị thương rất nặng, cả cơ thể gần như không thể cử động.
Cái cảm giác này thật đúng là khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Thời gian dần trôi qua, sắc trời cũng dần nhuốm màu hoàng hôn.
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi tới khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy lạnh sống lưng.
Thật đúng là đáng sợ!
Lục Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453007/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.