Nghe thấy tiếng hét của Lục Nghiên Tịch, người của đội cứu hộ cũng chạy tới.
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thì họ vội vàng chạy đến.
“Cô Lục, tổng giám đốc Tư đâu, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Lục Nghiên Tịch cũng không quan tâm đến cơn đau trên người của mình, nhanh chóng chạy vào trong.
“Ở bên này.”
“Mau khiêng anh ấy lên, anh ấy đã hôn mê rất lâu rồi.”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch nhìn đội cứu hộ, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng và sốt ruột.
Cô lúc này chỉ hận người nằm trên đó không phải là cô.
Nếu không phải do cô thì Tư Bác Văn cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Được rồi, cô Lục, cô khoan hãy lo lắng đã.”
“Cô Lục, tôi thấy tình hình của cô cũng không tốt lắm, cô cứ cứ băng bó sơ qua trước đi.”
Nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, các thành viên trong đội không khỏi cau mày.
Cả người đã chồng chất vết thương rồi mà còn đi lo cho người khác.
“Cô Lục, cô mau rửa sạch miệng vết thương một chút trước đã!”
Nghe thấy lời của bọn họ, Lục Nghiên Tịch lập tức từ chối theo phản xạ.
“Không cần đâu, đi thôi.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng đưa Tư Bác Văn đến bệnh viện.
“Đi trước đi.”
Đội viên vốn định khuyên nhủ Lục Nghiên Tịch một lần nữa, nhưng nhìn thấy thái độ cố chấp của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Vậy được rồi.”
“Nhưng cô Lục, nếu cô cảm thấy không thoải mái ở đâu thì cô nhất định phải nói với chúng tôi ngay đấy.”
Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453009/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.