Tiếng cười này của Tư Bác Văn chỉ khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.
Tư Bác Văn cứ vậy nhìn cô, anh nói.
“Sao thế, bây giờ không sợ nữa à?”
Tư Bác Văn vừa nói dứt lời, Lục Nghiên Tịch mờ mịt không hiểu anh đang nói gì.
Cô sửng sốt, không biết nên nói gì mới tốt.
“Cái gì?”
Cái gì mà đột nhiên lại không sợ hãi cơ?
Ngay lúc Lục Nghiên Tịch còn đang mù mờ, cơ thể Tư Bác Văn đã sít lại gần cô.
Lục Nghiên Tịch cũng không phải cô gái ngây thơ cái gì cũng không biết, sao cô có thể không nhận ra động tác của Tư Bác Văn là có ý gì cơ chứ.
Cảm nhận được khát vọng của Tư Bác Văn, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch không khỏi ửng đỏ.
“Anh, anh làm gì thế?”
“Cách xa tôi ra, nóng.”
Cái miệng nhỏ của Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm, khẽ than thở.
Lúc nói chuyện, đôi mắt của Lục Nghiên Tịch còn không dám nhìn thẳng vào Tư Bác Văn.
Trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ vu vơ, chắc người đàn ông này không thật sự làm gì cô đấy chứ…
“Nóng sao?”
Người đàn ông cố tình đè thấp giọng nói, trong đêm tối nghe có vẻ càng thêm mập mờ hơn.
“Lát nữa là hết nóng thôi.”
Tư Bác Văn kiên nhẫn nói với Lục Nghiên Tịch.
Nói rồi, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch không kịp phản ứng lại trước động tác bất ngờ của Tư Bác Văn.
Đôi mắt cô trợn tròn, cứ thế nhìn Tư Bác Văn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452987/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.