Một tiếng tát vang dội vang lên, mà trái tim hai người cũng đập thình thịch theo tiếng tát kia.
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt ngạc nhiên.
“Lục Nghiên Tịch, cô đúng thật càng ngày càng gan rồi.”
Sau đó đôi mắt của Tư Bác Văn trợn tròn lên, trong ánh mắt đều là sự tức giận, còn có sự lạnh lùng gay gắt.
Nhất thời Lục Nghiên Tịch khó tránh khỏi mà cảm thấy chột dạ.
Thật ra, lúc mới bắt đầu, cô không hề nghĩ sẽ ra tay đánh Tư Bác Văn.
Chỉ là cô không ngờ rằng người đàn ông này lại thật sự không phản kháng lại một chút nào, cứ như vậy rồi chịu cú tát đó.
Lục Nghiên Tịch nuốt nước bọt, gương mặt hiện lên vẻ chột dạ.
Cho dù như vậy, cô vẫn ưỡn lưng lên: “Đây, đây đều là do anh đáng đời!”
“Ai bảo lúc nãy anh không biết tránh đi chứ.”
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây, hôm khác nói tiếp!”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch như được thoa mỡ vào chân, chạy thẳng vào trong, không màng đến những thứ khác.
Lúc này, nếu như cô còn ở lại, vậy cô thật đúng là một kẻ ngốc.
“Lục Nghiên Tịch!”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn tức đến nỗi đầu như muốn bốc hỏa lên.
Nhưng không cần biết anh có hét lên như thế nào, Lục Nghiên Tịch đều làm như không nghe thấy.
“Được lắm, cô đợi đó cho tôi.”
…
Bên này, Lục Nghiên Tịch chạy thẳng vào trong phòng.
Vừa chạy được vào phòng, cô không khống chế được bản thân mà nhớ đến hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452986/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.