“Nếu đến chút lễ nghĩa này mà cô cũng không biết thì tôi kiến nghị cô nên bắt đầu làm lại từ kỳ thực tập đi.”
Vu Diễm My nhìn Lục Nghiên Tịch nói, giống như thể vốn dĩ cô ta đã cao hơn Lục Nghiên Tịch một bậc vậy.
Nhìn dáng vẻ này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Cô lạnh mặt: “Vì sao tôi phải làm hộ chị, chị không có tay sao?”
Cho dù Vu Diễm My có là cấp trên của cô, thế thì sao chứ?
Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy nực cười.
Người phụ nữ này, cô ta nói xong còn dùng vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng mà nhìn cô nữa chứ.
Đúng là nực cười.
Vu Diễm My không ngờ Lục Nghiên Tịch lại không nể mặt cô ta đến thế, thoáng chốc sắc mặt cô ta cũng trở nên khó coi.
“Cô!”
“Lục Nghiên Tịch, bây giờ tôi đang hợp tác với công ty của các cô đấy!”
“Có ai nói chuyện với cấp trên hợp tác chung như thế không?”
Lục Nghiên Tịch nhướng mày, vẻ mặt khinh thường: “Vậy sao?”
“Ngại quá, tôi thật sự nói vậy đấy, có việc gì sao?”
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh kia của Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My tức giận đến bật cười.
Cô ta vươn tay chỉ vào mặt Lục Nghiên Tịch.
“Được, được lắm, hay cho một Lục Nghiên Tịch.”
“Mấy ngày không gặp, tính tình của cô càng ngày càng kiêu ngạo nhỉ!”
“Có một nhân viên như cô, đúng là bất hạnh của Tư Thị.”
“Tôi thấy gần đây cô cũng thân mật với Tư Bác Văn lắm đấy, cô nói xem, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452988/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.