“Bác sĩ Mộ, sao anh lại ở đây.”
Phải biết, cô đã lâu không gặp Mộ Bảo Vinh, gần đây công việc bận rộn nên mãi vẫn chưa có thời gian đi tái khám.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Mộ Bảo Vinh ngồi thẳng xuống ghế, nhìn cô.
“Tôi đến đây làm báo cáo học thuật, không ngờ lại nghe nói có bệnh nhân tên là Lục Nghiên Tịch, nên mới đến đây.”
Mộ Bảo Vinh nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt không giấu được chút lo lắng.
Trước khi đến, anh ấy cũng đã đọc bệnh án của Lục Nghiên Tịch.
Hiện tại, trong thân thể Lục Nghiên Tịch, bệnh bạch cầu ngày càng nghiêm trọng.
“Cô, có sao không?”
Mộ Bảo Vinh không biết nên nói gì, đành hỏi thẳng Lục Nghiên Tịch.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch gật đầu, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, nở một nụ cười trong trẻo.
“Bây giờ tôi không khoẻ sao?”
Trực giác nhạy bén cho cô biết Mộ Bảo Vinh đang lo lắng điều gì.
Dường như để xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng Mộ Bảo Vinh, lại như muốn chứng tỏ bản thân mình.
Ý cười trong mắt Lục Nghiên Tịch rất xán lạn.
“Bây giờ tôi ổn, cũng không sao cả.”
“Nhưng cô có biết hiện tại thân thể cô đang chuyển biến theo chiều hướng xấu không?”
Mộ Bảo Vinh cau mày, xót xa nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cho đến giờ, Lục Nghiên Tịch vẫn đang níu giữ thứ gì đó, Mộ Bảo Vinh không biết, cũng không đoán ra được.
“Nếu cô không hóa trị thì bệnh sẽ ngày càng nặng.”
Nếu lúc này Lục Nghiên Tịch phối hợp điều trị thì khả năng cao cơ thể sẽ bình phục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452948/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.