Một xấp ảnh cất trong phong thư khẽ khàng rơi trên mặt bàn thủy tinh trong suốt, bộp một tiếng, thu hút sự chú ý của Ngụy Như Mai đang ngồi phía đối diện chậm rãi thưởng thức cà phê.
Lúc này Ngụy Như Mai mặc đồ tây màu trắng, hiện rõ vẻ khôn khéo già dặn, lớp trang điểm đậm nhạt thích hợp khiến cả người cô ta tràn ngập khí thế mạnh mẽ chốn công sở.
Cô ta cầm tách cà phê trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt tách cà phê lại trên bàn một cách tao nhã, phần mắt được trang điểm tinh tế, khiến cả người cô ta tăng thêm vài phần quyến rũ, sóng mắt chuyển động, chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ nhếch về trước, nhìn tấm ảnh trên bàn, giọng điệu bình thản hỏi: “Đây là gì?”
Sắc mặt lạnh nhạt như thể chẳng hề quan tâm món đồ trên bàn rốt cuộc là gì, chỉ đặt câu hỏi xuất phát từ phép lịch sự mà thôi.
Người đàn ông là thợ săn ảnh ngồi phía đối diện dường như đã quen ăn mặc theo nghề nghiệp của mình, người mặc áo khoác đen đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, lúc này để tiện nói chuyện, anh ta cố ý nhấc mũ lưỡi trai của mình lên, nhìn tấm ảnh trên bàn mỉm cười xấu xa, tiện tay cầm tách cà phê đã gọi từ sớm, uống một ngụm, nhưng cà phê vẫn làm bỏng đầu lưỡi của anh ta: “Tất nhiên cái này là đồ tốt, tôi tin cô Ngụy chắc chắn sẽ thích nó.”
Ngụy Như Mai nhìn dáng vẻ thô lỗ của anh ta: “Ồ? Vậy sao, thế thì tôi phải nhìn kỹ xem rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452949/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.