Giữa cô ta và Tư Bác Văn có lẽ đã sớm không còn là quan hệ như bây giờ nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Như Mai càng thêm hoảng sợ.
Không được, cô ta nhất định không thể để cho chuyện như vậy xảy ra dễ dàng thế được.
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai đi tới góc tường, tìm thấy Mễ Lộ đang lặng lẽ uống rượu.
Mễ Lộ vốn đang ngồi trong góc và uống rượu một mình.
Trong thời gian này bởi vì công việc không được suôn sẻ cho lắm nên cô ta có chút sa sút tinh thần.
Nghĩ đến bộ dạng rực rỡ ánh hào quang vừa rồi của Lục Nghiên Tịch, trong lòng cô ta càng thêm mất thăng bằng.
Cô ta không kém hơn Lục Nghiên Tịch chỗ nào, dựa vào đâu mà lúc nào cũng luôn thấp hơn Lục Nghiên Tịch một bậc?
Vào lúc này, khi nhìn thấy Ngụy Như Mai đột nhiên xuất hiện thì Mễ Lộ không khỏi có chút khó hiểu.
"Cô Ngụy, sao cô lại tới đây?"
Ngụy Như Mai nhìn Mễ Lộ, mở miệng nói thẳng.
"Tại sao cô lại uống thành như này."
Ngụy Như Mai không nhịn được nhíu mày, phải biết rằng thứ cô ta ghét nhất chính là những người nghiện rượu thành thói như vậy, cảm giác này vô cùng không ổn.
Mễ Lộ cầm ly rượu, lại cười ngây dại.
"Cô Ngụy, cô có muốn uống một ly không?"
Ngụy Như Mai cau mày từ chối.
"Cô mau để ly rượu xuống, để người khác nhìn thấy cái dạng này thì còn ra thể thống gì nữa."
"Nếu không biết người ta còn tưởng rằng cô là một kẻ nát rượu đấy."
Vừa nói, Ngụy Như Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452941/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.