Nhìn vết rượu trên váy, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhíu mày.
Cô trợn mắt, trong mắt đầy vẻ không hài lòng, cứ vậy mà nhìn Ngụy Như Mai trước mặt.
Ngụy Như Mai nhún vai, tỏ vẻ vô tội nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói.
"Ngại quá, tôi không cố ý."
Nói rồi, Ngụy Như Mai còn nhướn mày, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Trông cô ta rõ ràng là cố ý, giờ mà bảo là không phải cố ý thì ai tin lời Ngụy Như Mai.
Cô trợn trắng mắt nhìn Ngụy Như Mai: "Thế à?"
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô được thấy ý xấu của người phụ nữ này.
Nhìn Ngụy Như Mai, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi chán ngán.
"Đúng rồi, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ đưa cô đi giặt, hoặc thay bộ khác."
"Tôi vẫn còn rất nhiều váy dự phòng ở đây, chúng đều đã được Bác Văn chuẩn bị cho tôi từ trước, cô có muốn đi xem không?"
Ngụy Như Mai tự hào liếc nhìn Lục Nghiên Tịch.
Dường như cô ta đang khoe khoang chứ không giống như có lòng tốt.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt nhìn Ngụy Như Mai, không nói gì.
"Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần."
Nói xong, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, đi thẳng đến phía bên kia đại sảnh.
Lúc này, cảm giác thật sự khiến người ta thấy khó chịu.
Cảm giác thấm ướt của rượu vang đỏ cứ dính trên váy của Lục Nghiên Tịch, chỉ cần đi một bước là cảm nhận được nó.
Lục Nghiên Tịch cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nhìn thấy bộ dạng của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452940/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.