Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không để ý tới sự giễu cợt của Mễ Lộ.
Cô cứ thế ngồi trên ghế của mình, nghĩ nên làm thế nào để tra ra người hãm hại sau lưng mình.
Nhưng trong mắt Mễ Lộ, hành động của Lục Nghiên Tịch là đang khinh thường cô ta, cứ như đang làm kiêu vậy.
“Lục Nghiên Tịch, cô chảnh chọe gì ở đây? Không nghe thấy tôi nói chuyện với cô à?”
“Đừng tưởng tôi không biết cô vào công ty thế nào. Với năng lực của cô, có lẽ bị người ta làm quy tắc ngầm rồi nhỉ.”
“Bây giờ cô còn giả vờ kiêu ngạo thanh cao làm gì?”
Mễ Lộ nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy khinh thường.
Dáng vẻ cứ như lời cô ta nói hoàn toàn chính xác, mọi chuyện đã bị cô ta đoán đúng hết.
Thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Bây giờ xem ra cô không cần đoán cũng biết ai làm chuyện này rồi.
Cả công ty, chỉ có một mình cô ta ghét Lục Nghiên Tịch nhất thôi.
Không còn gì nghi ngờ nữa, cô ta không làm chuyện này thì còn ai vào đây?
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch đột nhiên đứng phắt dậy. Cô vốn cao hơn Mễ Lộ nửa cái đầu, bây giờ lại càng có cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Không biết tại sao, cảm nhận được áp bách trên người Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao trong lòng Mễ Lộ lại chợt thấy hoảng hốt.
Cô ta nuốt khan một cái, chuẩn bị kéo dài khoảng cách với Lục Nghiên Tịch.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại áp sát vào người cô ta.
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452922/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.