Hôm sau, Lục Nghiên Tịch tới Tư Thị từ sáng sớm, ngồi trong văn phòng chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Tuy rằng không thích Tư Thị, nhưng nếu đã tới thì phải cố gắng thật tốt, đây chính là thái độ nhất quán của Lục Nghiên Tịch.
Đúng lúc này, đột nhiên trợ lý vào văn phòng.
Cốc cốc cốc…
Thấy trợ lý đến, Mễ Lộ ở bên cạnh tỏ ra vô cùng kích động.
Đây chính là Lăng Dạ đấy, trợ lý thân cận của Tư Bác Văn. Trong toàn công ty này, ngoài Tư Bác Văn ra thì anh ta chính là người đẹp trai nhất.
Mễ Lộ vội vàng đứng dậy: “Trợ lý Lăng, sao anh lại tới đây thế?”
“Có chuyện gì không?”
Mễ Lộ nhìn Lăng Dạ, trong mắt đầy vẻ e thẹn, ai không biết còn tưởng Lăng Dạ tới tìm cô ta đấy.
Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi buồn cười.
Vẻ mặt Lăng Dạ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mễ Lộ một cái.
“Xin nhường đường cho.”
Lăng Dạ vừa nói xong, máu trong người Mễ Lộ như bị đông cứng, lập tức sững sờ tại chỗ.
“Cái… cái gì cơ?”
Dường như cô ta không thể tin nổi lời Lăng Dạ nói, không ngờ người đàn ông này lại tuyệt tình tới vậy.
Một người đẹp như cô ta đứng ở đây mà lại ngoảnh mặt làm ngơ, đúng là quá đáng ghét!
“Xin nhường đường cho.”
Lăng Dạ lặp lại lời của mình một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
Thấy Lăng Dạ như vậy, Mễ Lộ chỉ đành thầm kêu xui xẻo rồi ngoan ngoãn tránh ra.
Lăng Dạ đi thẳng tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452921/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.