Bên này, Mễ Lộ luôn cảm thấy không an lòng.
Tuy chuyện này đã tạm thời chấm dứt, nhưng với thủ đoạn của Lục Nghiên Tịch, nhất định cô sẽ điều tra rõ ràng.
Đến lúc đó, nếu tra ra cô ta thì xong đời luôn!
Không, không được! Phải nghĩ một biện pháp thật tốt.
Nghĩ tới đây, Mễ Lộ cầm điện thoại gọi cho Ngụy Như Mai.
“Cô Ngụy, bây giờ cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài gặp mặt không?”
Lúc này Ngụy Như Mai đang ngồi trong nhà, nghe Mễ Lộ nói vậy bèn gật đầu.
“Được, có thể.”
Dù sao bây giờ cô ta và Ngụy Như Mai cũng là đồng minh, vinh nhục cùng hưởng.
“Vậy nửa tiếng sau gặp ở quán cà phê bên cạnh công ty.”
“Được.”
...
Sau khi cúp điện thoại, Mễ Lộ vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Nửa tiếng trôi qua từng phút từng giây, dường như không có lúc nào là Mễ Lộ không cầm điện thoại tính thời gian.
Khó khăn lắm mới trôi qua nửa tiếng, đến giờ tan làm, Mễ Lộ lập tức cầm lấy túi xách rồi đi thẳng ra ngoài.
Đương nhiên Lục Nghiên Tịch cũng nhìn thấy sự khác thường của Mễ Lộ.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Mễ Lộ có hơi kỳ lạ.
Lục Nghiên Tịch quyết định phải đi theo nhìn thử.
Cô cứ có cảm giác, nếu đi theo, cô nhất định sẽ thu được không ít manh mối.
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch cũng vội cầm lấy túi xách rồi theo sau.
Dọc đường đi, Mễ Lộ đều đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý tới Lục Nghiên Tịch ở phía sau.
Cô ta cứ cầm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452923/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.