Lúc bọn họ đến bệnh viện thì đã là nửa tiếng sau.
Tư Bác Văn dẫn cô đến thẳng phòng cấp cứu của bệnh viện.
“Sao rồi? Gia Bảo không sao chứ?”
Tư Bác Văn nhìn Ngụy Như Mai, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đang yên đang lành, em chăm sóc Gia Bảo kiểu gì vậy?”
Bởi vì lo lắng cho Gia Bảo nên giọng điệu của Tư Bác Văn cũng không tốt lắm.
Bị anh nói như vậy, đôi mắt của Ngụy Như Mai đỏ lên, nước mắt ướt đẫm không ngừng lăn dài.
“Em, em không cố ý đâu...”
Ngụy Như Mai lắc đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tư Bác Văn bực bội liếc nhìn Ngụy Như Mai rồi hỏi:
“Tình hình của Gia Bảo thế nào rồi?”
“Bác Văn, em cũng không biết, hiện tại bác sĩ vẫn chưa đưa kết quả...”
“Liệu Gia Bảo có xảy ra chuyện gì không anh?”
Vẻ mặt của Ngụy Như Mai đều là tự trách, nếu không phải cô ta đột nhiên sinh lòng ích kỷ thì đã không xảy ra loại chuyện này.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Gia Bảo, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Ngụy Như Mai hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề chú ý đến Lục Nghiên Tịch ở phía sau Tư Bác Văn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Như Mai, những lời khiển trách mà Tư Bác Văn định nói cũng đều bị chặn lại hết.
Cho dù thế nào đi nữa, Ngụy Như Mai cũng là mẹ của đứa trẻ.
Gia Bảo xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô ta cũng không dễ chịu gì.
Anh gật đầu: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
Ngụy Như Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452914/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.