Chỉ là khi đó, trái tim đần độn của cô đã bị người đàn ông máu lạnh và tàn nhẫn này lấp đầy, hoàn toàn không phát hiện sự lạnh lùng của anh.
Sau khi nghĩ xong, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.
Đối với lời chế nhạo của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn hoàn toàn không để ý đến.
Anh liếc nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói thẳng: “Đợi chút nữa đến nhà họ Tư, cố gắng đừng nhắc đến mấy chuyện không vui.”
Dạo này sức khỏe của mẹ đã không còn tốt như xưa.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừ.”
Nếu đã đồng ý với Tư Bác Văn là sẽ đến thì cô nhất định sẽ đối đãi chuyện này thật tốt.
Không lâu sau, chiếc xe lái vào nhà họ Tư.
Lục Nghiên Tịch xuống xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc này mà trong lòng cô có chút khác lạ.
Cô đã đến đây nhiều lần lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây với tư cách là thân phận hiện tại của mình.
Còn chưa đi tới cửa, giọng nói nhỏ nhẹ và yếu ớt của Hà My đã vang lên.
“Bác Văn đưa Nghiên Tịch trở về rồi đấy à?”
Tư Bác Văn gật đầu, trong mắt anh lộ ra ý cười hiếm hoi.
“Mẹ, chúng con trở lại rồi đây.”
Hà My hài lòng gật đầu rồi đi đến bên cạnh hai người.
Bà ấy đưa tay ra, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Nghiên Tịch, chỉ sau khi bà ấy cảm nhận thấy đó là Lục Nghiên Tịch, bà ấy mới cười theo.
“Được lắm, được lắm!”
“Đúng là Nghiên Tịch của chúng ta đã đến rồi!”
Hà My không nhắc một câu gì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452913/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.