Mặc dù Mễ Lộ không cam tâm, nhưng cũng đành phải gật đầu.
“Vâng, chị Nguyệt, em hiểu rồi.”
Sau khi Chu Kha Nguyệt rời đi, Mễ Lộ cũng nhanh chóng chuẩn bị đi theo sau.
Không ngờ mới vừa đi được vài bước, Lục Nghiên Tịch đã thẳng thừng ngăn cô ta lại.
“Mễ Lộ, đứng lại!”
Nghe thấy giọng nói của Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta quay lại, giương mắt nhìn, cố gắng bình tĩnh lại.
“Lục Nghiên Tịch, cô làm gì vậy?”
“Dù sao thì tôi cũng có thể coi là vào công ty trước cô, cho dù thế nào đi nữa thì cũng được coi là tiền bối của cô, cô nói chuyện với tiền bối kiểu này đấy à?”
Nghe thấy những lời này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của cô cứ chằm chặp nhìn Mễ Lộ.
“Vừa rồi ở trong phòng họp, là cô ngáng chân tôi phải không?”
Bên cạnh cô vừa nãy, ngoại trừ Chu Kha Nguyệt và Mễ Lộ ra, không còn ai khác.
Tại sao Chu Kha Nguyệt lại có thể làm điều vô duyên vô cớ như thế với cô được chứ? Người có hiềm nghi duy nhất chính là Mễ Lộ.
“Lúc trước tôi nhắc nhở cô như thế nào, cô quên rồi sao?”
Trong mắt Mễ Lộ thoáng hiện vẻ bối rối, cô ta lắc đầu.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy, tại sao tôi nghe không hiểu.”
“Lục Nghiên Tịch, để tôi nói cho cô biết, nếu cô không có chứng cứ thì đừng nói nhảm. Nếu không, cô đang vu khống người khác đấy!”
“Nếu tôi kiện cô, cô sẽ phải chịu trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452912/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.