Nói đoạn, Ngụy Như Mai rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt Mễ Lộ.
Hành động này như kiểu vừa đánh vừa xoa.
Nếu muốn khiến cho Mễ Lộ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình thì phải biết nắm thóp cô ta.
Ngụy Như Mai rất rõ đạo lý này.
Quả nhiên vừa nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng thì hai mắt Mễ Lộ đã sáng lên, gật đầu lia lịa.
“Được, cô Ngụy, cứ giao cho tôi đi.”
“...”
Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch quay về phòng, giọng nói của Chu Kha Nguyệt đã truyền vào tai của hai người.
“Hai cô chuẩn bị trước đi nhé, chút nữa chúng ta đi gặp công ty đối tác bàn công chuyện.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, hỏi theo thói quen: “Chị Nguyệt, bàn chuyện gì vậy ạ?”
“Đây là tài liệu cho cuộc hẹn sắp tới, hai cô xem trước đi, đừng đợi đến lúc đó hỏi cái gì cũng không biết.”
“Được ạ, chị Nguyệt cứ yên tâm.”
Cầm tài liệu của mình, hai người đều quay về chỗ ngồi nghiên cứu.
Mễ Lộ vội vàng liếc mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.
Nhìn bộ dạng cô ta, không biết đang tính toán cái gì trong đầu.
Nhưng Lục Nghiên Tịch cũng không buồn để ý, nhìn Mễ Lộ như vậy, chắc cũng không dám tùy tiện làm càn nữa.
Không qua bao lâu, đã đến giờ đi bàn công chuyện mà Chu Kha Nguyệt nói.
Cô ấy mang theo Lục Nghiên Tịch và Mễ Lộ cùng đi đến Vương Thị.
Tóm lại nhiệm vụ của cuộc họp lần này là phải giành được dự án trước đó, tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452911/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.