Vương Chấn không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn cười mỉa một tiếng, nhìn Lục Hương Cầm, như nhìn thấu được suy nghĩ của bà ta: “Là ai đối phó Lục Thị trước? Chẳng lẽ năm đó không phải vì bà muốn cổ phần của Lục Thị nên mới kết hôn với tôi à? Chí có ba người chúng ta với nhau thôi, không cần phải giấu diếm.”
Ông ta chọn nói thẳng làm cho sắc mặt Lục Hương Cầm càng thêm khó coi: "Vậy ít nhất cũng còn họ Lục." Bà ta cảm thấy không ổn, lập tức lắc đầu: “Không thể đụng vào Lục Thị được, nếu không sau này tôi chết rồi làm sao đi gặp anh cả với bố mẹ tôi được đây.”
Lúc trước bà ta cũng chỉ vì tranh giành chút gia sản, có chỗ đứng trong nhà họ Lục. Nhưng chuyện lần này rõ ràng không phải chỉ là vấn đề tiền bạc.
Vu Diễm My cũng ý thức được chuyện này. Chỉ là, cô ta cũng chẳng phải họ Lục.
"Mẹ, bây giờ trong chúng ta phải có người đi Los Angeles. Nếu không, chúng ta cố gắng nhiều như thế cũng đều uổng phí hết, chú phải ở lại giúp con chuyện công ty.” Vu Diễm My cũng mở miệng, cắn chặt môi nhìn Lục Hương Cầm.
Lục Hương Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ đó của con gái mình, bà ta đột nhiên lắc đầu: “Đừng ra tay với Lục Thị.” Bà ta chỉ nói một câu như thế rồi lập tức xoay người lên lầu.
Bây giờ thời gian đã trễ hơn Tư Bác Văn rất nhiều, bà ta phải nhanh chóng đến Los Angeles.
Mấy người lên lầu, Vu Diễm My bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452876/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.