Hơn nữa, Tư Bác Văn luôn cao ngạo bễ nghễ, vậy mà lại chủ động nấu cơm ư? Nếu không phải Lục Nghiên Tịch vẫn luôn nhìn từ đầu tới cuối, cô còn nghi ngờ có phải do mình ảo tưởng hay không.
Hơn nữa, bắt đầu từ lúc nhìn thấy Tư Bác Văn cô đã cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ rồi, Tư Bác Văn không được bình thường.
Chính Uông Minh Nhã cũng khá khiếp sợ: “Tôi còn tưởng anh ấy không đến chứ.” Cô ta nói xong chần chờ không nói tiếp, nhưng nghẹn trong lòng quá cũng khó chịu: “Tổng giám đốc Tư có quan hệ gì với Ngụy Như Mai vậy? Nghe nói hôm qua ở sân bay cô ta luôn gọi tên tổng giám đốc Tư, đã lên cả truyền thông luôn rồi. Nhưng chỉ vài phút sau đã bị đè xuống, bây giờ đã không còn dấu vết gì nữa.”
Lời cô ta làm Lục Nghiên Tịch từ bỏ ý định lên xem tin tức.
Mà quan trọng là Tư Bác Văn lại không hề ở lại. Hơn nữa sau khi đến đây, sự thay đổi của anh làm trong lòng Lục Nghiên Tịch chợt sinh ra một suy nghĩ.
Cô lắc đầu: “Cô gọi điện thoại đến là để hỏi chuyện này à?”
“Không phải, không phải.” Uông Minh Nhã lắc đầu, lập tức đổi chủ đề: “Tối hôm qua Ngụy Như Mai tăng ca ở Tư Thị, buổi sáng lại tới làm ở Lục Thị, chạy qua chạy lại giữa hai nhà như vậy chẳng lẽ không việc gì sao?” Cô ta hỏi quan hệ của Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai chính là đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với Tư Bác Văn hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452877/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.