“Nhất định phải giữ Tư Bác Văn lại, cô nghĩ cách đi, tôi cũng nghĩ cách.” Giọng Lục Nghiên Tịch bỗng dưng trở nên nghiêm trọng. Sau khi cúp điện thoại, cô không gọi cho Tư Bác Văn mà lại gọi cho Ngụy Như Mai.
Đã nhiều năm rồi Ngụy Như Mai không nhận được điện thoại của Lục Nghiên Tịch, nghe thấy cô tự giới thiệu, Ngụy Như Mai đang hoang mang lập tức cười khẽ: “Cô cả Lục có chuyện gì thế?”
Giọng điệu hết sức mỉa mai khiến sắc mặt Lục Nghiên Tịch khó coi. Nhưng nghĩ đến Lục Thị và nỗi sợ trong lòng, cô đành ép cảm giác chán ghét xuống: “Tư Bác Văn có ở nhà không?”
“Cô muốn làm gì?” Bây giờ đã là giờ tan tầm, Ngụy Như Mai ở nhà đợi đến chín giờ mà Tư Bác Văn vẫn chưa về, bình thường tăng ca thì giờ này cũng đã về rồi.
Cô ta cảm thấy có gì đó bất thường, bèn ngồi ngay ngắn cẩn thận nghe điện thoại.
“Chắc bây giờ anh ấy đang ở sân bay, nếu cô không muốn tôi và anh ấy gặp mặt thì giờ đến sân bay vẫn kịp đấy.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch thẳng thừng cúp điện thoại.
Theo hiểu biết của cô với Ngụy Như Mai, bất kể Ngụy Như Mai có tin hay không, để phòng ngừa chuyện chẳng may, cô ta vẫn sẽ đến sân bay.
Lục Nghiên Tịch đoán rất chính xác. Cô vừa cúp điện thoại, Ngụy Như Mai đã gọi cho Uông Minh Nhã.
Cô ta và Uông Minh Nhã đều là thư kí tổng giám đốc, nếu như Tư Bác Văn gọi lái xe mà cô ta không biết thì chỉ có thể là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452875/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.