“Cô, cô là ai vậy hả, dựa vào cái gì mà nói hươu nói vượn ở đây?” Trịnh Uyển Khanh không quen cãi nhau, liền lộ ra vẻ yếu thế. Cô gái không trả lời câu hỏi, trực tiếp cất bước đi vào trong nhà, giống như là chủ nhân mà đi dạo trong phòng khách một phen. “Tôi còn tưởng là ba của tôi coi trọng cô cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.” Cô gái nói xong rồi lại cầm lấy một cái ly thủy tinh ở trên bàn trà: “Cô cho rằng đây là hàng thật hả? Nói cho cô biết, đây chỉ là hàng giả mà thôi, hàng thật đang được đặt ở nhà tôi kia kìa.” Vừa mới nói xong, tay liền nhẹ buông xuống. “Xoảng.” Cái ly thủy tinh sáng lấp lánh nhìn như giá trị không nhỏ bị rơi xuống đất, vỡ tan tành. “Cô cút ra ngoài nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Thấy tình huống như vậy, Trịnh Uyển Khanh hoảng sợ rối rắm. “Báo cảnh sát hả? Được thôi, cô báo cảnh sát nhanh lên đi, tôi chờ nè.” Cô gái vừa nói, vừa gạt một bộ trang sức đắt đỏ xuống dưới đất, hai tay không ngừng đập loạn. “Bốp, xoảng...” Trong phòng khách hỗn loạn một mảnh. Ném đã ghiền rồi, lúc này cô gái mới vỗ vỗ hai tay: “Nói cho cô biết, tôi họ Trịnh, tên là Trịnh Mễ Á, Trịnh Khôi là ba của tôi.” Trịnh Uyển Khanh kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Cô ta hoàn toàn không biết ba ruột của mình đã kết hôn, còn có một đứa con gái, vậy thì chẳng phải cô ta sẽ trở thành đứa con hoang của Trịnh Khôi à? Chẳng trách ông ta lại mua cho mẹ và cô ta một căn biệt thự, mà không phải là đón bọn họ vào nhà của ông ta. Trịnh Mễ Á nghênh ngang ngồi xuống ghế sofa, mắt liếc nhìn Trịnh Uyển Khanh: “Cô quyến rũ ba tôi bằng cách nào khi chỉ dựa vào bộ dạng yếu đuối này thế, ba của tôi là một kẻ trăng hoa, ông ta đã từng chơi vô số phụ nữ, chắc có lẽ hứng thú đối với cô cũng chỉ được mấy tháng. Đến lúc đó, cô đừng có đến nhà tôi mà khóc lóc ăn vạ, coi chừng tôi đạp một cước cô bay ra ngoài đấy.” Càng nói chuyện lại càng khó nghe, Trịnh Uyển Khanh không thể nhịn được nữa, cô ta hét lên: “Cô nói bậy tôi là...” “Tôi biết mà, cô là bồ nhí của ông ấy.” Lúc này, Tiêu Hà chạy ra từ trong phòng bếp, vừa mới nhìn thấy mảnh vỡ đầy ở dưới đất, bà ta hoảng sợ nói: “Ôi trời đất ơi, là ai làm vậy?” “Là tôi.” Trịnh Mễ Á híp mắt đánh giá Tiêu Hà: “Hóa ra là khẩu vị của ba tôi nặng như thế à, đã che giấu người trẻ mà còn mang theo một người già, chậc chậc chậc...” Nhìn thấy mẹ mình, Trịnh Uyển Khanh lập tức ấm ức không chịu được, ôm lấy cánh tay của Tiêu Hà mà khóc ồ lên. “Mễ Á, Mễ Á, con đừng có làm bậy.” Giọng nói của Trịnh Khôi truyền đến từ ngoài cửa, sau đó ông ta liền vội vàng chạy vào trong. “Ba ơi, ba đến trễ rồi.” Đối mặt với ba của mình, Trịnh Mễ Á không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại là thái độ còn rất phách lối. “Mễ Á, con đừng có tức giận mà, nghe ba giải thích này...” Ở trước mặt Trịnh Mễ Á, dường như Trịnh Khôi hạ thấp một đoạn, trở thành nô bộc của con gái. “Sự thật phơi bày trước mắt, còn gì để giải thích nữa? Con không nghe.” Hai tay Trịnh Mễ Á khoanh trước ngực, lắc đầu, không thèm để ý tới Trịnh Khôi. “Mễ Á...” “Trịnh Khôi, nó là con gái của ông?” Nghe đến đó, xem như Tiêu Hà đã hiểu rồi, trong lòng bà ta kinh ngạc không kém gì Trịnh Uyển Khanh. “Đương nhiên tôi là con gái của ông ấy rồi, sao vậy? Bà có ý kiến?” Trịnh Mễ Á gào lên. “Ông nói rõ cho tôi, tôi và Uyển Khanh là cái gì?” Tiêu Hà lập tức nổi giận, trong lòng chua xót, thiếu chút nữa là đã bật khóc. “Mễ Á, đây là dì Tiêu, đây là chị gái của con, Trịnh Uyển Khanh. Chúng ta là người một nhà.” Trịnh Khôi kiên nhẫn giải thích với Trịnh Mễ Á, nhưng mà không trả lời câu hỏi của Tiêu Hà, trong số ba người bọn họ, ông ta không dám đắc tội nhất chính là đứa con gái này của mình. “Ba, con là con gái một, nào có chị gái quỷ quái nào chứ? Mẹ con là do ba cưới hỏi đàng hoàng, là người vợ duy nhất, từ đâu lại chui ra một người vợ bé. Nhà họ Trịnh chỉ có thể có một cô chủ là con, ba đừng có ý định mang đứa con hoang bên ngoài về nhà.” Lời này chọc giận Tiêu Hà tức giận, trắng bệch cả mặt, ở nhà họ Lý, bà ta chưa từng gặp phải sự sỉ nhục này, bây giờ lại bị một con nhỏ mới có hai mươi mấy tuổi đầu mắng mình như thế: “Họ Trịnh kia, ngày hôm nay ông nói cho rõ ràng, tôi và Uyển Khanh là ai?” “Nói cái gì mà nói! Ba có đi không hả, không đi thì sau này đừng có bước chân vào nhà nữa.” Trịnh Mễ Á đứng dậy đi ra ngoài. Trịnh Khôi cũng không thèm quan tâm tới hai mẹ con Tiêu Hà, giống như là một con chó vội vàng đuổi theo: “Mễ Á, con gái ngoan, đừng có giận mà, ba đều nghe lời con...” Hai mẹ con Tiêu Hà đứng trong phòng khách bừa bộn, cứ ngơ ngác nhìn cánh cửa trống trơn. Dường như là bọn họ đã cược sai rồi. Bước chân vào nhà họ Trịnh không dễ dàng bằng nhà họ Lý, ngay cả cơ hội vào cửa cũng không có. đam mỹ hài Tốt xấu gì thì bà ta cũng là bà Lý ở nhà họ Lý, còn cô ta là cô hai ở nhà họ Lý. Bây giờ, bọn họ chẳng là cái gì hết... ... Tang lễ của Lý Tang Du là do một mình Tiền An Na sắp xếp, đám người khác của nhà họ Lục, thậm chí là mẹ chồng mẹ Lục và ba chồng ba Lục, không ai có tâm tư xử lý những chuyện này, tinh lực của bọn họ đều dùng hết để lo lắng cho con trai mình. Vào ngày tổ chức tang lễ, bởi vì Lục Huyền Lâm khăng khăng muốn đến đây, cho nên mới có không ít người nhà họ Lục đi theo. Dù sao thì Lục Huyền Lâm vẫn là người điều hành tập đoàn Lục thị, cho dù bây giờ anh đang trong trạng thái đờ đẫn, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, chờ đến khi anh khôi phục, ai mà đắc tội với anh thì cứ đợi mà lãnh hậu quả. Tất cả các nhân viên của bộ phận văn thư ở Lục thị đều đến đây, đám người Triệu Nguyệt Sương không ngờ rằng mình không thể nhìn thấy trạm hạnh phúc tiếp theo của Lý Tang Du, mà lại là trạm cuối cùng trong cuộc đời cô. Vốn dĩ là một đám con gái líu ríu nhiều chuyện giống như chim sẻ, ngày hôm nay vô cùng im lặng, trên mặt của bọn họ đều là nỗi đau. Lục Huyền Lâm đứng phía sau cùng, không nói một lời, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, anh vẫn không có phản ứng đối với mọi người ở bên cạnh. Đi cùng anh là mẹ Lục, bà ta vẫn luôn rơi nước mắt, người ngoài còn tưởng là mẹ vợ đau lòng vì cái chết thương tâm của con dâu cũ, nhưng mà sự thật là bà ta đang đau lòng, khóc không ngừng vì đứa con trai. Mấy ngày nay, cho dù mẹ Lục có gọi như thế nào, có khóc lóc, tâm sự, Lục Huyền Lâm đều làm lơ, giống như là anh đã hoàn toàn đóng kín thế giới của mình, không ăn cũng không uống, cả ngày cứ ở trong thư phòng nhìn tấm ảnh cũ đến ố vàng của Lý Tang Du. Cuối cùng, ngay cả ông cụ Lục cũng từ bỏ trách móc anh, cứ để cho anh tùy ý. Lục Huyền Lâm bỗng nhiên thay đổi tính tình, trở nên im lặng, làm cho tất cả mọi người không quen. Dường như bọn họ đã quen thuộc với một người nói chuyện phách lối, tính tình ngang ngược của quá khứ. Trịnh Uyển Khanh có đến nhà tìm anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm gì hết, cho dù Trịnh Uyển Khanh có khóc như thế nào, có nói như thế nào đi nữa, anh cũng không phản ứng. Kể từ lần đó về sau, Trịnh Uyển Khanh không còn xuất hiện trước mặt anh nữa. Nếu là trước kia thì Lục Huyền Lâm đã sớm đi tìm cô ta, nhưng mà bây giờ anh không có tâm tư làm chuyện đó. Ngày hôm nay, tang lễ được tổ chức rất nhanh, Tiền An Na bỏ qua rất nhiều giai đoạn, trực tiếp để hủ tro cốt nhập thổ vi an. Lúc tất cả mọi người đang nhìn vào hũ tro cốt dần dần được chôn cất, có một người đeo khẩu trang và đội mũ rộng vành đứng ở phía sau tất cả mọi người. Không phải là ai khác, đó chính là nhân vật chính của tang lễ... Lý Tang Du. Ai mà biết là cô vẫn còn sống, còn đến hiện trường tang lễ của mình. Vẫn luôn im lặng quan sát cả quá trình, mãi cho đến khi kết thúc, Lý Tang Du mới quay người lặng lẽ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]