Lục Huyền Lâm đứng ở phía sau lại quét mắt nhìn về phía bóng lưng người vừa đi khỏi, cả người bỗng dưng chấn động, duỗi bàn tay run rẩy muốn bắt lấy bóng lưng đã đi xa.
Mấy ngày nay anh không ăn không uống, có thể đứng ở đây đã là dựa vào chút nghị lực vẫn còn chưa tiêu tan, bây giờ đột nhiên lại trở nên kích động, ngược lại khiến anh ngay cả sức cất bước cũng không làm được.
“Lý... Tang... Du...” Lục Huyền Lâm phí sức gọi theo bóng lưng ấy.
“Con trai, đừng đau buồn nữa, người chết không thể sống lại.” Thấy Lục Huyền Lâm kích động như vậy, mẹ Lục cho là anh không nỡ chôn cất Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm dùng hết sức lực toàn thân để nhấc chân lên, lê từng bước từng bước về phía bóng lưng đã biến mất.
Mẹ Lục kéo anh lại: “Con trai, đừng có chạy lung tung.” Mấy ngày nay, dường như là bà ta đang chăm sóc một Lục Huyền Lâm vừa mới học cách bước đi khi còn bé, đi theo một bước không rời, không cho phép anh đi đâu.
Lục Huyền Lâm không còn sức lực, làm sao có thể tránh thoát khỏi tay của mẹ Lục, chỉ vỏn vẹn có mấy ngày mà anh đã gầy đến nỗi ngay cả một cơn gió cũng có thể thổi bay.
“Đừng... đi mà... anh... sai rồi đừng đi...”
Bóng lưng mờ ảo đã dần dần biến mất.
“Phịch.” Dường như đã rút cạn sức lực toàn thân, Lục Huyền Lâm ngã ngồi ở dưới đất, ngơ ngác nhìn về phương hướng Lý Tang Du rời khỏi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Con trai, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452708/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.