Lục Nghiên Tịch bước về phía trước: “Đẹp không?”
Cô nói xong còn đung đưa làn váy của mình.
Thấy dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn cười đầy nuông chiều, anh đứng dậy ôm lấy eo cô.
“Vợ anh mặc thế nào cũng đẹp nhất.”
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch nhíu mày, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng.
“Ai bảo em là vợ anh!”
Người đàn ông này lúc nào cũng nói lung tung không biết xấu hổ.
Thấy cô như vậy, Tư Bác Văn tỏ vẻ hơi bất mãn.
Anh vươn tay siết chặt rồi ghé sát người vào Lục Nghiên Tịch, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Em đoán xem?”
“Không phải em thì còn có thể là ai.”
Có đôi khi, anh cũng muốn mở trái tim của người phụ nữ không tim không phổi này ra xem liệu có phải nó cũng vậy không!
Cảm nhận được người đàn ông đến gần, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch càng đỏ hơn.
“Tránh xa em ra!”
“Ở đây còn nhiều người lắm đấy!”
Người này chẳng có tí xấu hổ nào cả.
Trước mặt bao nhiêu người giúp việc với quản gia như thế mà không biết đường tém tém lại.
“Được rồi được rồi, mau đi thôi, lề mề thêm lúc nữa là muộn mất.”
Lục Nghiên Tịch nói rồi túm lấy Tư Bác Văn, xoay người định đi ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh biết cô đang ngượng ngùng.
Tư Bác Văn không khỏi mỉm cười: “Đi thôi.”
Anh đi về phía trước, nắm lấy tay của Lục Nghiên Tịch.
Nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006569/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.