Nhưng lần này Lục Nghiên Tịch không dám nói không đi.
Cô vội vàng gật đầu: “Đi, em đi đã được chưa?”
Người đàn ông này rõ đáng ghét, sao cứ nhất quyết phải ép cô đến buổi tiệc làm gì.
Lục Nghiên Tịch cảm thấy bản thân không tài nào hiểu nổi.
Tư Bác Văn buồn cười nhìn bộ dạng rít gào của Lục Nghiên Tịch.
“Được, nếu đã đồng ý rồi thì được.”
“Vậy ngủ thôi!”
“Anh!”
“…”
Hôm sau, chờ đến lúc Lục Nghiên Tịch tỉnh lại đã là sáng sớm.
Cô lật người lại thấy bên cạnh trống rỗng từ lúc nào, làm gì thấy bóng dáng Tư Bác Văn đâu.
Lục Nghiên Tịch híp mắt, không khỏi suy đoán có lẽ người đàn ông kia đã ra ngoài từ sớm.
Cũng đúng, vốn dĩ hôm nay là ngày đi làm mà.
Sau đó, Lục Nghiên Tịch lại nằm trên giường thêm một lúc nữa, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Lục Nghiên Tịch uể oải vươn tay, bịt tai mình lại để bày tỏ sự chống cự của mình.
Giờ này mà ai gọi điện đến thế, thật đúng là phá giấc ngủ ngon của người ta mà!
Tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác như không sợ phiền.
Giống như chỉ cần Lục Nghiên Tịch cô không đồng ý thì chắc chắn sẽ không chịu dừng lại, khiến người ta thấy bất lực.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch không cách nào khác phải đứng dậy, ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
“Alo, sao vậy?”
Giọng hơi mơ màng của Lục Nghiên Tịch truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006567/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.