Lục Nghiên Tịch thật sự chưa từng thấy Tư Bác Văn như vậy bao giờ.
Cô trợn mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Tiếp đấy mọi người cũng bật cười.
“Phải cho Nghiên Tịch bắt nạt anh mới đúng!”
Ha ha ha ha —
Bỗng trong nhà đầy ắp tiếng cười đùa.
Chờ đến sau khi bọn họ ăn cơm xong, cũng đã đến tối.
Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Mẹ Tư đứng dậy nhìn bọn họ, ánh mắt hơi không nỡ: “Sao đi sớm vậy?”
Hai cái đứa này bắt đầu từ lúc đi làm, đến sau khi dọn ra ngoài, chẳng mấy khi về đây nữa.
Khó lắm mới về một lần mà lại đi sớm quá.
Nghĩ đến đây, mẹ Tư cũng bất lực thở dài.
Thấy mẹ Tư như vậy, Lục Nghiên Tịch vội vàng nói.
“Dì à, mấy ngày nữa bọn cháu lại về thăm dì, bây giờ cũng muộn rồi”
Lục Nghiên Tịch bày tỏ rất hiểu tâm trạng của mẹ Tư.
Bản thân cô mỗi lần đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ lại có biểu cảm này.
Không biết vì sao, bỗng trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi không nỡ.
Nghe thấy lời Lục Nghiên Tịch nói, mẹ Tư vội vàng gật đầu: “Được, chỉ cần cháu nói vậy là dì yên tâm rồi!”
Lục Nghiên Tịch thấy dáng vẻ này của mẹ Tư có gì đó đáng yêu.
“Dì à, bọn cháu đi trước đây.”
“Mẹ, bọn con đi đây.”
Mẹ Tư gật đầu: “Ừ!”
Tiếp theo, Tư Bác Văn kéo tay Lục Nghiên Tịch xoay người rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006557/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.