Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn bằng đôi mắt ngập tràn sự khinh thường.
Cô không tin Tư Bác Văn sẽ kiện cáo mình.
Chẳng có ích lợi gì cho anh khi kiện cô tội trùng hôn cả.
Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhếch mép cười đắc chí, ánh mắt đầy đe dọa.
"Nếu em không tin thì có thể thử xem."
"Em còn dám dây dưa với thằng nào thêm một lần nữa thì đừng có trách."
Nói rồi Tư Bác Văn híp đôi mắt sắc bén lại, ánh mắt anh sắc sảo đến mức khiến người ta nhìn mà hãi hùng.
Lục Nghiên Tịch thấy Tư Bác Văn bày ra vẻ mặt đó thì không kìm được trợn trắng mắt, tỏ ra khinh thường.
"Xùy."
Nói qua nói lại nãy giờ, làm như cô thèm tin ấy.
Lục Nghiên Tịch há miệng, vừa định nói gì đó thì bỗng bị Tư Bác Văn lấp kín môi.
Những lời chưa kịp thốt ra phút chốc đã biến thành tiếng rên nghẹn lại trong cuống họng.
"Thả, thả em ra!"
"Ưm..."
Lục Nghiên Tịch mở to mắt, vùng vẫy dữ dội muốn dứt khỏi sự kìm kẹp của anh.
Nhưng dù cho Lục Nghiên Tịch giãy giụa thế nào thì Tư Bác Văn vẫn chẳng lung lay hay hề hấn gì.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Lục Nghiên Tịch ngỡ mình sắp chết vì nghẹt thở thì cuối cùng Tư Bác Văn cũng chịu buông cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ trợn mắt nhìn Tư Bác Văn một cách căm hận.
Tên này đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006533/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.