Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Vũ Khải, quát tháo ầm ĩ.
"Hoắc Vũ Khải, mẹ là mẹ con, chỉ vì người phụ nữ như Lục Nghiên Tịch, con xem cách con nói chuyện với mẹ lúc này đi."
"Với thái độ của con, con nghĩ mẹ có thể thích cô ta ư?"
Mẹ Hoắc tức đến thở không ra hơi, không kìm chế được cảm xúc.
Thấy mẹ mình như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Khải cũng cảm thấy có lỗi.
"Mẹ..."
Hoắc Vũ Khải chưa kịp nói hết câu thì mẹ Hoắc đã ngắt lời.
"Đừng nói nữa!"
"Vũ Khải, mẹ đã nói với con rất rõ rồi."
"Con đừng mơ để mẹ chấp nhận người phụ nữ Lục Nghiên Tịch đó nữa, rõ chưa?"
"Lát nữa mẹ sẽ đưa con ra ngoài, con đi tìm Tư Bác Văn nói rõ ràng rằng Lục Nghiên Tịch không còn ở trong nhà chúng ta nữa, bảo cậu ta tha cho Hoắc Thị đi."
Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Khải, sau khi bỏ lại mấy lời này thì dứt khoát xoay người rời đi.
"Mẹ!"
Nhìn bóng dáng mẹ rời đi, ánh mắt Hoắc Vũ Khải đầy bất lực và thất vọng.
Bỏ đi, mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng chẳng thể làm gì hơn nữa.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng cho Lục Nghiên Tịch.
Vẫn nên xem xem Lục Nghiên Tịch hiện giờ đang ở đâu đã thì hơn.
Nghĩ vậy, anh ta gọi đi.
Tút tút tút...
Lúc này, Lục Nghiên Tịch đang nằm trên giường bệnh thì thấy màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Cầm điện thoại lên, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006531/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.