Hôm sau, chờ đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là một mảng trắng lóa như tuyết.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi không ngừng xông vào khoang mũi khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô mím đôi môi khô khốc, không nhịn được mà liếm khóe môi: “Khát…”
Lục Nghiên Tịch vừa mới lên tiếng thì một giây sau đã có ly nước đưa tới bên miệng cô.
“Đây.”
Chỉ thấy Tư Bác Văn nhìn cô, trong mắt đầy vẻ quan tâm không giấu được.
Lúc này Lục Nghiên Tịch mới chú ý tới và phản ứng lại, thì ra Tư Bác Văn vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Cô nhíu mày: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày: “Em uống nước trước đi, lát nữa rồi nói sau.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm.”
Cô nhận lấy, uống từng chút một cho đến khi cạn sạch.
Trông Lục Nghiên Tịch cứ như là người đã lâu rồi không được uống nước nên cực kỳ khát.
Sau khi uống nước xong, Lục Nghiên Tịch giương mắt lên nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, còn có quầng thâm dưới mắt.
Nhìn đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi giật mình: “Anh, anh ở đây trông em suốt đêm sao?”
Bộ dạng này của Tư Bác Văn, làm sao còn có thần thái xán lạn như bình thường nữa chứ, vừa nhìn đã thấy hốc hác rồi.
Nghe được lời Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006527/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.