Editor: YuuSở Mặc chờ Vân Khê đóng cửa phòng học lại, hai người sóng vai đi cùng nhau trên hành lang.
Thời tiết có hơi lạnh, bên ngoài áo sơ mi đồng phục của trường, Vân Khê còn khoác thêm một cái áo khoác rất dày. Trên cổ đeo chiếc vòng cổ mà Sở Mặc tặng, dưới chân là đôi bốt cao được làm bằng da cừu khiến đôi chân cô càng thêm thon dài hơn.
Nhưng đứng ở bên cạnh Sở Mặc thì cô vẫn chỉ là cô nhóc lùn một mẩu.
Cánh tay Sở Mặc đã được Vân Khê cẩn thận bôi thuốc đỏ mà bác sĩ đưa cho, đỏ đỏ, lại dính ở trên cánh tay, xấu không thể tả được. Vân Khê cười, cô giễu cợt Sở Mặc, nói: “Thật xấu.”
Trông giống như một mảng máu lớn được khắc ở trên tay vậy.
Sở Mặc mỉm cười, cậu vòng tay qua eo Vân Khê, ôm cô thật chặt vào trong lòng. Cậu cúi đầu nhìn Vân Khê, hơi thở vờn quanh cô, khiến cô cảm thấy choáng váng một cách khó hiểu.
“Hả? Lá gan lớn như vậy sao, còn dám cười anh?” Cậu đưa tay lên gõ nhẹ vào trán Vân Khê.
Vân Khê cười trốn tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Cậu hắng giọng nói, đưa tay qua, cầm lấy điện thoại trên bàn lên, nhắm ngay lúc Vân Khê đang cười mà chụp một bức.
Vân Khê không kịp đề phòng, bị cậu chụp một bức: “Sao lại chụp tôi.” Cô có chút thẹn thùng, muốn đoạt lấy điện thoại trên tay Sở Mặc, không ngờ động tác của Sở Mặc lại nhanh hơn.
Chỉ cần ba cú nhấp, ảnh đã được thay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-le-va-giay-bong-ro/3041733/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.