Editor: YuuTrong phòng y tế.
Bác sĩ nhìn Sở Mặc ngồi trên ghế, sau đó anh ta xoay người sang chỗ khác, viết qua loa hai hàng chữ trên trang giấy.
“Quay sang đây tôi bôi thuốc đỏ giúp cậu.” Bác sĩ không nóng không lạnh nói: “Lần sau chơi bóng cẩn thận một chút, đừng để lại bị ngã.” Anh ta nói với Sở Mặc.
“Bác sĩ, cậu ấy thật sự không bị thương nặng chứ?” Vân Khê có chút lo lắng, cô nhìn kỹ miệng viết thương trên người Sở Mặc, hỏi: “Chỗ này bị trầy da, còn chảy máu nữa, thật sự không làm sao sao? Không cần phải tiêm phòng uốn ván sao?”
Bác sĩ nhìn Vân Khê, mỉm cười: “À, chỗ đó bị thương thì không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nữa chú ý đừng để dính nước là ổn.” Anh ta đứng dậy chuẩn bị đi lấy thuốc cho Sở Mặc: “Hai người ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ trở về ngay.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Vân Khê nhìn Sở Mặc, sắc mặt cậu có hơi tái nhợt, không biết vì bị thương, hay bởi vì vừa nãy chơi bóng nên mệt mỏi.
“Không sao chứ?” Vân Khê giật giật ống tay áo cậu, hỏi.
Sở Mặc kéo tay Vân Khê để cô ngồi trên đùi mình, khóe mặt cậu mang theo ý cười, nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.” Nhưng cậu thích nhìn bộ dạng cô lo lắng cho mình như vậy.
Vân Khê oán trách cậu: “Lúc chơi bóng đầu óc để đi đâu mà không cẩn thận chứ.” Biết đội bên kia sẽ đâm phải mà còn muốn nhảy lên ném bóng, chẳng thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-le-va-giay-bong-ro/3041732/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.