Tuy bị thương nhưng y vẫn bế được hoàng đế về Quốc Sư Điện, y đặt tiểu hoàng đế ngồi xuống rồi cúi người cầm lấy mũi tên rút mạnh ra khỏi chân mình. Tiểu hoàng đế nhìn thấy liền bật khóc ôm lấy y. Quốc Sư xoa xoa đầu đối phương bảo:"Nam nhi đại trượng phu không được đổ lệ chỉ được đổ máu trên chiến trường"
Tiểu hoàng đế liên tục nói:"Xin lỗi sư phụ, là con không tốt không thể tự bảo vệ mình"
Quốc Sư thở dài bảo:"Đừng lo lắng ta vẫn ổn"
Nói xong liền gọi:"A Linh tới đây băng vết thương"
Y ngồi lên ghế, cung nữ thân cận nhanh chóng chạy đến, ngay lập tức lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương rồi băng nó lại, không hỏi lí do mà y cũng không nói. Tiểu hoàng để vẫn còn khóc, vừa khóc vừa nói:"Sư phụ, con sẽ mạnh mẽ hơn, con muốn bảo vệ người"
Quốc Sư nghe xong thì sững người, đây không phải lần đầu y bị thương nhưng là lần đầu tiên có người muốn mạnh mẽ hơn chỉ để bảo vệ y. Ngài cười trừ rồi bảo:"Vậy cố gắng lên"
Ba ngày sau lễ hội săn bắn kết thúc, sứ thần Long Quốc đưa theo tiểu công chúa rời đi. Ấy cũng là lúc tiểu hoàng đế giao lại triều chính cho Quốc Sư và Đại Trưởng Công Chúa lẽo đẽo theo sau Tống Tướng Quân, huynh trưởng của Thái hậu đến phía Bắc giữ biên cương.
Năm thứ nhất, tiểu hoàng đế ở biên cương suýt thì chết rét vì lạnh nhưng vẫn ngoan cố đòi ở lại, phải mất ba tháng sau đại bá mới dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-khong-may-doi-lay-mot-kiep-bac-dau/3579554/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.