Năm thứ năm, quân đội Long Quốc tới muốn đánh, Tống tướng quân dẫn đại quân cùng đánh với đối phương ba ngày ba đêm bất phân thắng bại, tướng địch thấy không ổn nên tạm lui binh. Tống tướng quân viết thư báo về kinh rồi mới đi dò xem hoàng đế ở đâu. Hoàng đế chỉ bị thương đôi chút, không nặng không nhẹ, vẫn chạy nhảy bình thường định lao xuống nước thì ngự y hét lên: "Không được, lao xuống là chết người đó"
Binh lính bật cười lớn bảo:"Bệ hạ vẫn còn sung sức lắm, chắc đánh chưa đã bị thương chưa nặng nên dám nhảy xuống nước lạnh"
Y bơi dưới nước lạnh khiến ngự y trên bờ phải bất lực không biết nên làm gì. Tống tướng quân bảo:"Kệ nó, để nó tắm đi, nó còn khoẻ cho nó chơi mốt nó bị nặng rồi không có thú vui để cười đâu"
Năm thứ năm và thứ sáu là năm đánh trận, Long Quốc vẫn chưa rút quân về mà vẫn cứ đánh, hai bên đánh qua đánh lại đã hai năm. Long Quốc doanh trại nhận được tin báo hoàng đế Hoa Quốc có tham chiến, tướng địch liền nảy ra ý bắt cóc hoàng đế, nhưng bắt chưa được thì Quốc Sư đã cưỡi ngựa một thân một mình đến biên cương.
Tống tướng quân đẩy Mộ Chu ra bảo:"Đây, đồ đệ ngài, trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi bị thương còn dám nhảy xuống nước lạnh bơi mà"
Mộ Chu nắm lấy vạt áo y gọi:"Sư phụ"
Y khẽ gật đầu, Mộ Chu tức thì Ôm lấy y nói:"Sư phụ, con nhớ điểm tâm người làm, nhớ đồ ăn người nấu"
Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-khong-may-doi-lay-mot-kiep-bac-dau/3579555/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.