Mùa đông rất nhanh đã đến, Long Quốc vì muốn kết thông gia đã cho người đưa tiểu công chúa mới vừa năm tuổi đến đó, ngụ ý muốn cả hai làm quen trước. Long Quốc đến vào mùa đồng, dự kiến sẽ tham gia lễ săn bắn mùa xuân của Hoa Quốc rồi mới quay lại.
Tiểu công chúa Long Quốc Long Uyển Ngư tuy còn nhỏ nhưng đã kiêu ngạo, sinh mẫu là sủng phi của hoàng đế ngoại tộc là một gia tộc lớn thế lực chỉ sau hoàng thất, đến cả hoàng hậu cũng kiên dè. Mẫu phi kiêu ngạo, đến cả hoàng hậu còn dám bất kính thì nhi nữ làm sao mà bình thường.
Mẫu phi muốn nàng ta lấy lòng hoàng đế Hoa Quốc, nàng ta vừa đến đã chỉ chú tâm đến tiểu hoàng đế, đến
Quốc Sư còn không thèm để vào mặt, sai người đòi đánh Quốc Sư bị Quốc Sư treo lên cột răn đe. Tiểu công chúa bật khóc la hét giữa trời tuyết. Nàng với tay cầu xin tiểu hoàng đế: "Mộ Chu ca ca, huynh mau cứu ta"
Tiểu hoàng đế học theo sư phụ và sư bá, dùng ánh mắt sắt lẹm nhìn nàng, gương mặt vô cảm không thèm để ý, y chỉ nhìn chăm chăm vào Quốc Sư, ngài nhận ra ánh mắt ấy liền liếc y hỏi:"Muốn xin cho nàng ta?"
Tiểu hoàng để lắc lắc đầu, ôm lấy đối phương nói:"Chỉ là nhìn sắc mặt người xem có thể xin người làm điểm tâm cho con không"
Quốc Sư nghe xong bật cười, ngài bảo:"Biết ngươi muốn ăn sáng sớm đã làm sẵn rồi, A Linh mang điểm tâm buổi sáng ta làm đến đây"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-khong-may-doi-lay-mot-kiep-bac-dau/3579553/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.