Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu.[1]
Đáy lòng Long Ngự Tà yên lặng nhớ kỹ mấy câu thơ này, giờ phút này lại thật sâu cảm nhận được tâm tình của Đường minh hoàng ngày ngày đối mặt với mỹ nhân ân ái, không muốn quản tới nữa rồi. Hôm nay hắn đã cùng Ca Nhi nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát, từ lúc đăng cơ tới nay thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn không vào triều sớm, phỏng chừng đám văn võ đại thần kia đều đã kinh ngạc rớt cằm hết rồi.
Vốn đã sớm nên rời giường rửa mặt, nhưng hắn lại nghiện hương vị ngọt ngào mềm mại trên thân thể Ca Nhi, cho dù nàng mệt mỏi quá độ thực chất không thể làm được cử động gì, nhưng tiện nghi ở mặt ngoài hắn vẫn chiếm được thật nhiều. Một khi chiếm được tiện nghi lại chiếm từ sáng sớm đến canh ba giờ Thìn (7-9h sáng),mặt trời cũng lên thật cao rồi, mà Long Ngự Tà còn đang lằng nhằng, vẫn đặt trên người Tống Vãn Ca, sờ sờ, hôn nhẹ, hoàn toàn không có ý muốn rời giường.
"Hoàng thượng, hôm nay ngài không cần vào triều sớm sao?" Tống Vãn Ca nghẹn đầy bụng hỏa, tận lực không cho chính mình bộc phát, nhưng giọng điệu thật hết sức bất thiện.
Ác ma này, bản thân không muốn rời giường, cũng đừng lôi kéo nàng theo chứ. Cả người nàng đều sắp rời rạc ra rồi, hắn còn không quên ăn đậu hũ chiếm tiện nghi của nàng. Từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886650/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.