"Xin hỏi phải xưng hô với thần Đọa Lạc sao đây?"
Vốn dĩ chẳng phải gái ngoan, bây giờ đối mặt với vị thần quyến rũ như vậy, bản tính của tôi lập tức được bộc lộ.
"Chẩm Nguy."
"Chẩm... Nguy..."
Vẻ ngoài của anh thật sự rất nguy hiểm.
Trước khi chết có thể kích thích như vậy đúng là khiến người ta hưng phấn.
"Cô bé, giờ em định đưa tôi đi đâu đây?"
"Đừng gọi tôi là cô bé." Tôi vuốt lại mái tóc xoăn của mình, "Nguy thần, mọi người đều gọi tôi là chị Tùy, hay là anh cũng gọi tôi thế đi."
"Lòng tham không đáy."
Anh cầm bút đánh vào đầu tôi, động tác tự nhiên thuần thục làm tôi bỗng có ảo giác chúng tôi cực kỳ thân thiết.
"Viết nơi muốn đi lên tờ giấy, sau đó chúng ta đi, đến giờ sẽ tự động quay lại."
Tôi cầm tờ giấy tựa vào sô pha, chặn ánh mắt của Chẩm Nguy: "Bí mật!"
Tôi nhìn Chẩm Nguy chằm chằm, dù có là thần thì chắc anh ta cũng chưa từng chứng kiến "sự nguy hiểm" của quán bar nhỉ!
Nghĩ vậy, tôi lập tức viết chữ "bar" lên tờ giấy.
Lần nữa mở mắt, tôi liền cảm nhận sự khoái hoạt đã lâu chưa hưởng thụ.
Tôi bặm môi chỉnh lại son, hưng phấn kéo Chẩm Nguy vào trong.
Chẩm Nguy nhướng mày như muốn nói "Ý kiến không tệ đấy."
Đó là đương nhiên!
Bộ vest đen của Chẩm Nguy vô tình phù hợp, xương quai xanh như ẩn như hiện vốn đã rất đẹp, nốt ruồi lệ dưới ánh đèn càng thêm hớp hồn.
"Ông chủ, cho hai ly trà đá Long Island(*)."
(*) Trà đá Long Island (长岛冰茶) là một loại cocktail chính thức của IBA, thường được pha với rượu vodka, rượu tequila, rượu rum nhẹ, rượu ba giây, rượu gin và một chút cola.
"Nguy thần, hôm nay cứ chơi thoải mái, bảo đảm chơi qua một lần anh sẽ ghiền bar thôi."
"Vậy sao?"
Xung quanh rất ồn, tôi chỉ có thể áp tai lại gần anh, âm cuối lên giọng thật sự khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi anh đã nhìn thấu trò đùa của tôi.
"Đương nhiên, tôi sao có thể lừa anh chứ?" Tôi giảo hoạt trừng mắt lại, sau đó cụng ly với anh, "Cheers."
Vị chính là sự dịu nhẹ của hồng trà chanh, hậu vị là sự mát lạnh của rượu.
Trà đá Long Island là điển hình của sói đội lốt người.
Nhưng tôi lại nghiện vị ngọt của nó.
"Ngon không?"
"Ngon." Tôi hài lòng gật đầu, "Tôi qua kia chơi, anh cứ tùy ý đi."
Tôi bước qua đám đông, hòa vào ánh đèn lộng lẫy.
Tiếng nhạc lớn kích thích màng nhĩ, tất cả tế bào trong cơ thể đều sôi sục.
Nam nữ trong bar đều đang bộc lộ con người của mình.
Dưới ánh đèn chói lóa, tôi say khướt quay lại nhìn Chẩm Nguy, đôi môi vốn nhạt màu của anh dưới sự thẩm thấu của rượu đã trở nên hồng hào.
Đang lúc tôi mê đắm trước vẻ đẹp của Chẩm Nguy, anh bỗng quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt lạnh lùng híp lại cười tỏ ra trêu chọc khiến tôi không khỏi đỏ mặt.
Tôi vô cớ xấu hổ, thầm nghĩ trong mười tám năm cuộc đời, bản thân chưa từng đỏ mặt trước một người đàn ông nào.
Rất nhiều cô gái trẻ vây quanh Chẩm Nguy, nhưng Chẩm Nguy chỉ nói vài câu đã đuổi họ đi rồi, đúng là con người nhàm chán.
Lại có một người đàn ông đến gần, quả nhiên với gương mặt này, dù nam hay nữ đều muốn tiếp cận.
Tôi nhấp thêm ngụm rượu, trước mặt trở nên mơ hồ, trực tiếp đi về phía Chẩm Nguy mà chẳng thèm suy nghĩ, sau đó ngồi lên đùi Chẩm Nguy.
Tôi rõ ràng cảm thấy anh cứng đờ, có lẽ trước giờ anh chưa từng gần gũi với một cô gái như vậy.
Tôi vòng một tay qua cổ anh, đang định nói với ông già tiếp cận anh mấy câu, nhưng vừa quay đầu, ngay cả bóng người cũng không có.
"Người đâu?"
"Đi rồi."
"Tôi... Tôi...." Tôi vô cớ hoảng loạn, "Tôi chỉ muốn giúp anh đuổi ông ta đi thôi..."
Ở gần đối phương như vậy, nhịp tim đương nhiên phóng đại thêm mấy lần.
"Còn chưa xuống hả?"
Tôi vội trượt xuống, một hơi uống cạn ly nước bên cạnh.
A, rượu mạnh quá, tôi quên mất vụ ở quán bar làm gì có nước lọc!
Cho dù là khách quen ở quán bar nhưng tôi cũng chưa từng uống rượu mạnh như vậy, đầu lưỡi tôi run lên, mặt nhăn mày nhó.
Chẩm Nguy ôm cánh tay nhìn tôi, trên mặt viết rõ dòng chữ: Tự làm tự chịu!
Xấu hổ quá mà, nhưng có men rượu vào người, khuôn mặt anh lại càng hấp dẫn tôi, tôi không nhịn được mà giơ hai bàn tay tội lỗi ra nhéo mặt anh, lẩm bẩm: "Đúng là cực phẩm."
Sau đó tôi ném ly rượu đi, bất tỉnh trong tình trạng say xỉn.