Tôi lại nhảy xuống.
Lần nữa cảm nhận tiếng gió bên tai, cảm nhận sự hấp dẫn của cái chết đang ập tới...
Bịch! Tôi chạm đất.
Đau quá, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng qua vài phút, tôi phát hiện ý thức của mình vẫn còn, chẳng lẽ tôi không chết?
M* nó, tôi không tin, tôi lại buộc mình nhắm mắt lại.
Năm phút nữa trôi qua, xong rồi, xong rồi, tôi tàn thật rồi!
Trong lòng tôi thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Diêm Vương qua một lần.
Tạo ra cái quy định quái quỷ, hại tôi chết cũng không được!
Nhảy lầu buổi tối chắc chắn không có ai để ý, tôi không khỏi hối hận, nếu nhảy lầu ban ngày ít nhất có thể có người đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi run rẩy ngồi dậy.
Đập vào mắt là ba phòng ngủ một phòng khách, kết cấu y hệt nhà tôi với phòng khách màu trắng sạch sẽ cùng nội thất bằng gỗ theo phong cách cổ xưa.
Lại là chuyện gì nữa? Không phải tôi nên ở dưới lầu hay sao?
Tôi theo bản năng nghĩ đến người đàn ông kia, chắc chắn là anh ta giở trò.
Trên tường có treo một chiếc đồng hồ quả lắc bằng bạc tinh xảo, nhưng bên trên lại có mười bốn con số, nghĩa là thêm hai giờ cho nửa ngày và bốn giờ cho một ngày, đúng là kỳ lạ.
Xung quanh im ắng đến rợn người, chỉ có mỗi tiếng tích tắc.
Tôi nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy ai, liền theo bản năng đi về phía phòng ngủ.
Sau cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dieu-uoc/3334125/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.