Tư Hoàng ôm Vu Hoan, kết quả của chuyện đó chính là bị Dung Chiêu dùng Thiên Khuyết Kiếm chém liên tục.
Sau đó hắn đừng hòng đến gần Vu Hoan nửa bước.
Ánh mắt Tư Hoàng nhìn hai người kia vừa ai oán vừa thê lương, khiến cho Vu Hoan có loại ảo giác làm trò trước mặt hắn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.
"Mộ Thanh Dương không biết sẽ dùng cách gì ngăn cản ngươi, ngươi có cách nào?" Giải quyết xong nội vụ, nên giải quyết chuyện lớn bên ngoài.
"Không phải hắn là tiểu cữu cữu của nàng sao? Tiểu Hoan Nhi đi dùng chút mỹ nhân kế là được."
"Xoẹt..."
Tư Hoàng lập tức nhảy ra, bất mãn mắt to trừng mắt nhỏ với Dung Chiêu: "Ta chỉ nói thôi... nghiêm túc như vậy làm gì, người ta mới luyến tiếc Tiểu Hoan Nhi sử dụng mỹ nhân kế với người khác."
"Hắn không phải tiểu cữu cữu của ta." Vu Hoan lắc đầu.
Cuối cùng Tư Hoàng cũng chỉnh chỉnh lại sắc mặt: "Chuyện của Mộ Thanh Dương, ta sẽ giải quyết. Nhưng Tiểu Hoan Nhi, nàng thật sự không coi hắn là tiểu cữu cữu của nàng sao? Tuy rằng là người khác, nhưng hắn xác thật có ký ức của tiểu cữu cữu nàng."
Vu Hoan cong cong khóe môi, tươi cười có chút tái nhợt vô lực: "Hắn không chỉ có ký ức của tiểu cữu cữu, mà còn có những ký ức hắn đã từng trải qua khác nữa. Ở trong trí nhớ kia, một đời của tiểu cữu cữu cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt hắn nhìn ta rất xa lạ..."
Tuy hắn cực lực giả bộ thành dáng vẻ trong trí nhớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1169150/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.