Bị Tư Hoàng làm ầm ĩ như vậy, sự tức giận trong lòng Vu Hoan lui lại không ít.
Chờ hai người yên tĩnh lại, Vu Hoan trấn an Dung Chiêu một lát: "Chàng đi ra ngoài chờ ta trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với Tư Hoàng."
Dung Chiêu nhìn thoáng qua Tư Hoàng không hề có hình tượng nằm dài trên ghế kia, lôi kéo Vu Hoan đến một nơi Tư Hoàng nhìn không tới.
Cúi đầu chính là hôn sâu, thẳng đến khi Tư Hoàng ở bên trong rầm rì: "Đừng tưởng rằng các ngươi dấu ta, ta sẽ không biết các ngươi đang làm gì! Chú ý tình cảnh một chút, ta còn đang ở đây đấy, Tiểu Hoan Nhi nàng cứ như vậy sẽ xúc phạm đến trái tim yếu ớt của ta..."
Dung Chiêu buông Vu Hoan ra, ánh mắt bất thiện nhìn lướt vào bên trong, lắc mình trở về Thiên Khuyết Kiếm.
Vu Hoan: "..."
Đây cùng với ở có gì khác nhau?
Mẹ nó, con hàng Dung Chiêu này từ lúc nào đã trở nên tâm cơ như vậy!
Vu Hoan thở dài, xoay người đi vào, Tư Hoàng đã bò dậy, đang dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm nàng.
"Nghe nói ngươi muốn thả Ma Thần ra ngoài?"
Vu Hoan há mồm là nói một câu như vậy, khiến Tư Hoàng cả kinh, ai oán trong mắt dần dần rút đi, thay thế thành tia ngưng trọng.
"Tiểu Hoan Nhi... sao mà nàng biết được?"
"Ngươi quản ta làm sao biết được làm gì, trả lời câu hỏi của ta, có phải hay không?"
Tư Hoàng trầm mặc, thật lâu sau mới trả lời: "Đúng."
Hắn làm như vậy, là nghịch thiên mà đi, bị những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1169138/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.