Dung Chiêu cạn lời nhìn con chồng trước phía sau, tiểu nha đầu này sao lại đi theo hắn vào được đây? Linh La ôm Kinh Tà Đao, có chút cảnh giác trừng Dung Chiêu, căng da đầu nói: "Ngươi không bảo vệ ta, Tiểu Hoan Hoan sẽ chia tay với ngươi." Sắc mặt Dung Chiêu càng đen. Vốn dĩ Linh La bá chiếm Vu Hoan hắn đã không vui, bây giờ Linh La còn uy hiếp hắn như vậy, hắn hận không thể một cái tát chụp chết tiểu nha đầu này. "Nhìn thấy cái gì, nghe thấy điều chi, không được ta cho phép, không được nói với Vu Hoan." Cuối cùng Dung Chiêu không thể không thỏa hiệp. Nếu tiểu nha đầu này thật sự xảy ra chuyện, có lẽ Vu Hoan thật sự tìm hắn tính sổ. Linh La điên cuồng gật đầu. Nàng cũng không biết vì sao mình lại đi theo Dung Chiêu đến đây, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của Dung Chiêu hình như rất quen thuộc với nơi này, nàng không thể không ôm đùi. Không ôm đùi, nói không chừng nàng không biết đi ra ngoài thế nào. Nàng không muốn lại bị nhốt thêm mấy ngàn năm nữa. "Ở đây là Cửu Trọng Thiên, ngươi thân là tộc trưởng Linh Lạc nhất tộc, có lẽ là đã từng nghe đến rồi đúng không?" Dung Chiêu đi ở phía trước, xung quanh bọn họ đều là sương trắng, như là đám mây đang hành tẩu, thân ảnh của Dung Chiêu bị sương trắng che dấu thêm vài phần tiên khí. Linh La nhìn bốn phía trắng xóa một mảnh, trong lòng rất kinh ngạc. Đây là Cửu Trọng Thiên trong truyền thuyết? "Năm đó Sáng Thế Thần ngã xuống, Cửu Trọng Thiên cũng bị ảnh hưởng, tự mình phong bế lại, mà ta bị nhốt ở trong Cửu Trọng Thiên." Giọng của Dung Chiêu lạnh nhạt, không biết là đang lẩm bẩm, hay là đang nói cho Linh La nghe. "Đây là nguyên nhân ngươi mất tích?" Linh La chạy chậm vài bước. "Đúng, cũng không đúng." Linh La nhíu mày, nhưng sau khi Dung Chiêu nói câu đó, thì không mở miệng nữa. Dần dần, xung quanh bọn họ xuất hiện các kiến trúc. Cung điện được điêu khắc tinh xảo bằng bạch ngọc, thỉnh thoảng là có thể nhìn thấy một tòa. Đường đi bằng phẳng cũng dần dần biến thành cầu thang, từng bước một đi lên bầu trời, dưới chân là sương trắng nồng đậm, Linh La cũng không rõ bản thân đang đạp lên cái gì. Linh âm mờ ảo từ phía trên truyền đến, âm thanh kia linh hoạt kỳ ảo mơ hồ, dường như có thể gột rửa được lòng người vậy. Không biết đi được bao lâu, một tòa cung điện treo trên không mới xuất hiện trước mặt nàng. Xung quanh cung điện kia di chuyển từng đợt sương trắng, trên mái cung điện cong cong treo đầy cung linh*, linh âm nghe được lúc trước chính là từ cung linh kia vọng lại, phía trên mái cong điêu khắc mấy con tiểu thú, bộ dáng đều rất nhỏ xinh, không hề ngoại lệ là rất dễ thương. Dung Chiêu không tiếp tục đi về phía trước, mà dừng lại. Hắn hơi hơi ngửa đầu nhìn tòa cung điện kia, đồng tử đen nhánh sâu thẩm mà u ám, một ít hình ảnh nhanh chóng tung bay trong đầu.
Thật lâu sau, ở trong tầm mắt nghi hoặc của Linh La, hắn xoay người, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Chờ ở đây, đừng bước ra cầu thanh này nửa bước." Linh La ôm Kinh Tà Đao gật gật đầu. Cửu Trọng Thiên là nơi ở của Sáng Thế Thần, nàng nào dám chạy loạn. Dung Chiêu phi thân nhảy đến trước cửa chính cung điện, duỗi tay đẩy ra cửa cung chạm rỗng khắc hoa kia. Linh âm dỗng dưng vang lên, hỗn loạn mà không có quy luật, có chút chói tai. Linh La còn đang hoảng loạn, thân ảnh của Dung Chiêu đã biến mất, linh âm cũng dần dần dừng lại, khôi phục lại cung linh linh hoạt kỳ ảo mơ hồ. Cung điện rất lớn, bày biện lại rất đơn giản. Chiếm cứ hai mặt tường là kệ sách bạch ngọc, trên kệ sách lại trống rỗng, chỉ đặt mấy quyển sách thư từ. Một chiếc ghế bập bênh bạch ngọc, một cái bàn, mấy cái rương bạch ngọc tùy ý chồng chất. Trên mặt bàn còn đặt mấy quyển sách đang mở ra, dường như chủ nhân nơi này vừa mới còn đang xem sách vậy. Dung Chiêu đứng ở giữa trung tâm cung điện, ánh mắt dừng ở trên quyển sách kia, ánh mắt hơi hơi chợt tắt. "Thiên Khuyết, ta biết ngươi ở đây." Giọng của Dung Chiêu bình tĩnh không gợn sóng vang vọng trong cung điện. "Aiyo, tính tính thời gian ta nhớ ngươi không sai lắm cũng tới rồi." Ghế bập bênh bạch ngọc bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người. Y phục màu vàng nhạt, chống cằm, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bập bênh. Khiến người ta quỷ dị là gương mặt của hắn, giống y đúc Dung Chiêu. Chỉ là thần sắc trên mặt Dung Chiêu thiên về tiên nhân thanh lãnh, còn người được Dung Chiêu gọi là Thiên Khuyết kia lại thiên về tà tứ yêu nghiệt. "Thiên Khuyết, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta." "Thứ thuộc về ngươi?" Thiên Khuyết buông tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ghế bập bênh, khóe môi cong lên nụ cười tà: "Ta cũng không biết ngươi có thứ gì đặt ở chỗ ta." Dung Chiêu lạnh nhạt nhìn hắn: "Kiếm tâm*." (Kiếm tâm: Trái tim (hoặc lòng) của thanh kiếm) Thiên Khuyết chợt ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt gợn sóng bất kinh của Dung Chiêu, hắn chợt cong môi, hơi có chút trào phúng: "Dung Chiêu, ngươi thật sự yêu nàng ta? Chậc chậc... ngươi biết thân phận của nàng ta không? Ngươi biết nàng ta đang làm cái gì không?" "Ta mặc kệ nàng ấy có thân phận gì, mặc kệ nàng ấy muốn làm gì, ta chỉ biết nàng ấy là người ta muốn bảo vệ." "Ha..." Thiên Khuyết cười tà: "Thật đúng là nói cảm động lòng người mà, đáng tiếc, chuyện nàng ta làm, giống như chưa từng đặt ngươi vào đó." "Không cần, cho dù nàng ấy có muốn hủy diệt thế giới này, ta cũng sẽ giúp nàng ấy." "Vậy nếu nàng ta muốn ngươi chết thì sao?" "Nàng ấy vui vẻ, ta nguyện ý." Dung Chiêu trả lời vô cùng nghiêm túc, không có chút chần chờ nào.
Thiên Khuyết đứng lên, vạt áo vàng nhạt ở trong không khí vẽ ra một độ cung. Hắn đứng ở nơi đó, một cái nhướng mày, một ánh mắt, đều lộ ra tà tứ vô tận. Ngón tay trắng nõn xẹt qua không khí, mang theo dòng khí rất nhỏ, một tinh thạch nhiễm màu máu đỏ tươi xuất hiện trong tay hắn. Tinh thạch vừa xuất hiện, cả người Dung Chiêu cứng đờ một lát. "Đây là thứ ngươi vứt bỏ, hiện giờ lại muốn lấy về, ngươi cho rằng ta đang giúp ngươi thu nhặt đồ vật sao?" Thiên Khuyết nắm chặt năm ngón tay, trên mặt tà tứ xuất hiện một tia chán ghét. Muốn là phải có, không muốn là ném xuống, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Dung Chiêu nhìn chằm chằm màu đỏ lộ ra từ kẽ tay của Thiên Khuyết, mím môi: "Ngươi vài lần mạnh mẽ áp chế ý chí của ta, nó vậy tình huống hiện tại của ngươi cũng không tốt." "Thì sao chứ." Thiên Khuyết không quan tâm. Tay Dung Chiêu vừa chuyển, hư thể Thiên Khuyết Kiếm xuất hiện. Thiên Khuyết thấy vậy, hơi nheo nheo mắt: "Ngươi muốn gϊếŧ ta?" "Đúng." ____ Vu Hoan trở lại Thanh Vũ Thành, trong thành ngoại trừ một ít phụ nhân và trẻ con, thì không có người nào khác, có vẻ vắng vẻ tiêu điều. Nếu hiện tại ai đến chiếm cứ Thanh Vũ Thành, chắc chắn chỉ cần một giây là thành! Vu Hoan không có lòng tốt nghĩ nghĩ. Chẳng qua trong nháy mắt, Vu Hoan đã ném cái ý nghĩ đó đi, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chuyện lúc trước. Hiện tại cơ bản nàng có thể xác định, những sương đen xuất hiện lúc trước là oán khí trong Phong Tuyết Thành kia. Không phải nói lúc trước Sở Vân Cẩm đã giải quyết cổ oán khí đó rồi sao? Vì sao sẽ xuất hiện trong tay Thịnh Thế... Còn người giả mạo Dung Chiêu là ai? Vậy mà nàng không phát giác ra dị thường một chút nào. Nếu không phải hắn vươn tay về phía mình, có lẽ nàng còn chưa phát hiện ra. Từ trước đến nay Dung Chiêu đều đơn giản trực tiếp kéo tay nàng, từ khi nào vươn tay ra với mình. Thịnh Thế... Thịnh Thế... Rốt cuộc ngươi muốn đi nước cờ gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]