Chương trước
Chương sau
"Tiểu Hoan Hoan, hắn..." Linh La kinh ngạc, vừa rồi nàng đứng rất gần Dung Chiêu, sao lại biến thành một người khác?
Vu Hoan giống như trấn an vỗ vỗ đầu Linh La, sau đó nhìn về phía hắc ảnh như ẩn như hiện trong sương mù.
Khi nàng nhìn lại, hắc ảnh nắm sương mù bên cạnh giống như thủy triều đánh về phía Vu Hoan và Linh La.
Hắc ám đánh úp lại, lạnh dính bao bọc lấy nàng.
"Tiểu Hoan Hoan, ta không tinh lọc được." Giọng của Linh La có chút vội vàng: "Tiểu Hoan Hoan đây là oán khí, đã sắp tiến thành giai đoạn thật thể..."
Giọng của Linh La càng ngày càng nhỏ, Vu Hoan cảm giác tay mình đang nắm lấy chậm rãi biến mất.
"Linh La?" Tay trong tay Vu Hoan bỗng dưng không còn.
Oán khí, thật thể.
Vu Hoan nhớ đến oán khí luyện hóa thành ma khí trong Phong Tuyết Thành kia.
Thật giống nhau, nhưng tựa hồ càng cao cấp hơn một ít.
Xúc cảm phía sau lưng khiến lông tơ toàn thân của Vu Hoan đều dựng đứng hết cả lên, nàng không kịp phản kích, bị xốc bay đến trên không trung, nhanh chóng rơi xuống.
Tuy khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, dưới chân lại trợt một cái, cảm giác trống rỗng kia làm Vu Hoan đổ mồ hôi lạnh.
Mà phía sau là vực sâu.
Trong lòng Vu Hoan rất bực bội, đờ mờ căn bản không biết công kích mình là cái gì, hắc ảnh vừa rồi giả mạo Dung Chiêu lại là ai.
Trong lòng nàng gọi Dung Chiêu, lại không có đáp lại.
Nàng bị nhốt ở đây!
"Vù~"
Tiếng gió lạnh thấu xương, Vu Hoan cảm giác phía sau có cái gì đó đang kéo mình, nàng trở tay đánh một đường linh lực đến, ánh sáng hiện lên trong sương mù, chiếu sáng phía sau nàng.
Nháy mắt thấy rõ thứ kéo mình, sương đen kia hình thành một bàn tay, ánh sáng chợt biến mất, cánh tay kia đánh úp về phía nàng.
Vu Hoan muốn nghiêng người tránh đi, lại quên mình đang đứng bên cạnh vực sâu, nàng né sang một bên như vậy, dưới chân trượt một cái toàn thân ngã xuống phía dưới.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Vu Hoan căn bản chưa kịp phản ứng, chờ đến khi rơi được một hồi lâu, Vu Hoan mới luống cuống tay chân dùng linh lực ổn định thân thể của mình.
Sương mù xung quanh chậm rãi rút đi, thảm thực vật màu xanh biếc xuất hiện trong sương mù, phía dưới rậm rạp như kiến.
Khi sương mù toàn bộ tan đi, dưới chân Vu Hoan cũng đã chạm đến thảm thực vật đó.
Âm thanh cãi cọ ồn ào ở bốn phía đột nhiên im bặt...
Vu Hoan: "..."
Sao nàng lại ra ngoài rồi?
Dung Chiêu đâu? Linh La đâu?
Xốc bàn! Sao cảm giác ở đâu đó là lạ!
"Đây là đại ma đầu Bách Lý Vu Hoan?" Không gian yên tĩnh chậm rãi có âm thanh.

"Còn không phải là ả sao, sao ả cũng vào thế?"
Người xung quanh sôi nổi lui về sau, chừa ra một khoảng đất trống rất lớn.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn một vòng, ở đây tất cả đều là người, thực lực cao thấp không đồng nhất, nhưng trên mặt mỗi người đều có vài phần tham lam nóng bỏng.
Ánh mắt rơi xuống tản đá phía sau nàng.
Tượng đá kia trùng khớp với người đó trong trí nhớ.
Thanh Dương Mộ...
Tiểu cữu cữu...
Người và Sáng Thế Thần rốt cuộc có quan hệ gì.
"A..." Núi Thiên Mân đột nhiên chấn động.
Lấy tượng đá làm trung tâm, mặt đất bắt đầu xuất hiện khe đất, các loại âm thanh đan chéo vào nhau, tình hình hỗn loạn, một ít người nhát gan bắt đầu chạy xuống chân núi, mà một ít người có thực lực bay đến không trung.
Vu Hoan cũng bay đến không trung, từ phía trên nhìn núi Thiên Mân, hình dạng của ngọn núi này đại khái như một cánh cửa.
Âm thanh rầm rầm không dứt bên tai, tượng đá bắt đầu hãm xuống đất.
Không... không phải là tượng đá hãm xuống đất, mà là ngọn núi đang sụp đổ, từng sợi kim quang từ trong ngọn núi bắn ra ngoài.
Mọi người bị kim quang chói đến không mở mắt ra được, sôi nổi lui về sau.
Kim quang kia bao bọc lấy toàn bộ ngọn núi, giống như một vật gì đó đang phát sáng.
"Rầm rầm..."
Tượng đá hãm một khoảng cách lại bắt đầu trồi lên trên, một cánh cửa khổng lồ từ dưới nền đất dâng lên, kim quang kia là từ trên cánh cửa khổng lồ vọng lại, tượng đá đứng sừng sững ở trên đỉnh cánh cửa khổng lồ kia, kim quang bao vây lấy toàn bộ tượng đá ấy.
"Đây là cửa vào Thần giới sao?" Có người kích động nhìn cánh cửa khổng lồ kia.
"Cửa vào Thần giới, cửa vào Thần giới, ha ha ha, thật sự có Thần giới. Thần giới hiện thế, lần này ông đây nhất định phải đi vào."
Vu Hoan nhìn tượng đá đứng trên đỉnh đầu cửa lớn kia, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đây là hoàn toàn cởi bỏ phong ấn cửa vào Thần giới?
Cánh cửa khổng lồ dừng lại việc cao lên, hoàn toàn lộ ra diện mạo.
Một bên điêu khắc rồng, một bên điêu khắc Phượng Hoàng. Từ dưới đáy uốn lượn mà lên, hai bên tương ứng, đầu rồng và đầu phượng thân mật dựa vào nhau.
Hai con thú sinh động như thật, tựa như muốn sống lại, giống như từ trên cánh cửa khổng lồ kia bay ra ngoài vậy.
"Ầm..."
Cánh cửa khổng lồ mở toang, ánh sáng từ cửa lớn tràn ra ngoài, trong nháy mắt kia, mọi người chỉ cảm thấy mệt nhọc trên người đều biến mất, âm thanh bất tử vang lên trong tai, ám hương di chuyển trong không khí.
Ánh sáng của Thần giới đã có tác dụng như vậy, thì bên trong Thần giới...
Trên mặt của vô số người xuất hiện tia si mê, nhìn cánh cửa khổng lồ mở toang kia, dường như đang thấy cảnh tượng tốt đẹp ở đại lục của bọn họ trong tương lai vậy.

Vu Hoan nhìn thấy ánh sáng kia phản ứng đầu tiên là rời xa.
Nàng không thích ánh sáng kia.
Quá mức thánh khiết, quá mức tốt đẹp.
Nguyên nhân đại khái là bởi vì trong xương cốt nàng lộ ra tà ác.
Không biết là ai động trước, lao về phía cánh cửa khổng lồ kia, toàn bộ người đứng trên không trung đều bắt đầu phía sau nối tiếp phía trước lao về cánh cửa kia.
Nhìn những người đó hưng phấn đi vào trong cánh cửa khổng lồ, biểu cảm của Vu Hoan tàn nhẫn trào phúng, dường như đang nhìn bọn họ đang từng bước một bước vào trong tử vong.
"Ngươi quá kỳ lạ." Uyên Ương Kính từ trong lòng của Vu Hoan bay ra: "Vì sao ngươi không động lòng một chút nào vậy? Thần giới đối với ngươi thật sự không có lực dụ hoặc nào sao?"
Vu Hoan nhìn nó liếc mắt một cái, đuôi lông mày nhếch lên, tươi cười âm u: "Nếu có thể, ta càng muốn hủy diệt Thần giới."
Uyên Ương Kính bắt đầu xoay vòng vòng: "Vì sao? Lúc Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc, Sáng Thế Thần đã ngã xuống, ngươi có thù với Sáng Thế Thần?"
"Vì sao... không vừa mắt không được sao?" Vu Hoan thu lại lạnh lẽo trong mắt.
Uyên Ương Kính: "..."
Chủ nhân tùy hứng như vậy.
"Đó là Thanh Dương Mộ." Uyên Ương Kính dời đi lực chú ý, tấm gương đối mặt với tượng đá được bao phủ kim quang đạm bạc trên đỉnh cánh cửa khổng lồ kia.
"Ừ." Vu Hoan lên tiếng.
"Chủ nhân, ngươi thật sự không muốn cứu vớt thế giới sao?" Uyên Ương Kính bay đến trước mặt Vu Hoan, ngay cả chủ nhân cũng gọi luôn rồi.
Vu Hoan liếc trắng nó một cái, bình tĩnh nói: "Chuyện không có chỗ tốt với ta, ta sẽ không làm, ngươi hết hy vọng đi!"
Uyên Ương Kính: "..."
"Vậy ngươi không muốn biết nơi Sáng Thế Chi Kiếm và Linh La rơi xuống sao?"
"Ngươi biết?"
"Ta chính là Uyên Ương Kính, trên thế giới này không có chuyện gì ta không biết, ngươi muốn biết không?"
"Không muốn."
"Aiz, vì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm bọn họ sao?"
"Bọn họ sẽ quay về." Vu Hoan xoay người rời đi, vô cùng nhanh nhẹn, không có bất cứ lưu luyến gì.
Uyên Ương Kính xoay tại chỗ trong chốc lát, mới bay đến trước mặt Vu Hoan.
"Ngươi từng liên lạc với Sáng Thế Chi Kiếm rồi?"
Một tay Vu Hoan đè Uyên Ương Kính lại, nhét vào bên trong vòng bạc.
"Nói nhảm ít thôi." Vu Hoan nói thầm một câu, đi về phía thành trì nơi xa xa.
Uyên Ương Kính bị nhét vào trong không gian xám xịt 'loảng xoảng' một tiếng rơi xuống mặt đất, nhìn Thần Khí bốn phía loạn thành một nhúm kia, Uyên Ương Kính ngu người...
Không nói cho nó, chủ nhân còn có nhiều Thần Khí như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.