Bên này không có trò hay để xem, đương nhiên Vu Hoan dời đi lực chú ý.
Đi nhìn Thích Bách Khô cùng nam áo choàng bên kia.
Thích Bách Khô bị ép vào một chỗ sâu trong rừng trúc, trên người cũng có chút chật vật, còn nam áo choàng kia thì lại không có chút chật vật nào, vô cùng sạch sẽ.
Thực lực của những người này...
Chắc là ở trên dưới Vương Giả.
Ở trên đại lục Trấn Hồn, thực lực đó đi đâu cũng sẽ được người ta tôn kính.
"Phụt!" Thích Bách Khô ngã xuống đất, phun ra một ngụm áo tươi.
Nam áo choàng từ trên cao nhìn Thích Bách Khô, trong tay ngưng tụ ra một linh kiếm hư thể, chuyển tay áo ném linh kiếm lên.
"Ầm..." Linh Kiếm đột nhiên tán loạn trong không khí.
Nam áo choàng quay đầu lại một chút, bên cạnh không biết đứng một nam nhân khi nào, thần sắc lười biếng, ngáp liên tục.
"Đây chính là sư thúc của bổn thiếu gia, nếu ngươi làm trò trước mặt bổn thiếu gia gϊếŧ chết, bổn thiếu gia về sẽ không dễ ăn nói."
Sắc mặt Thích Bách Khô càng đen, máu tươi cũng phun đến vô cùng vui vẻ.
Cái gì mà trước mặt hắn gϊếŧ chết, hắn không dễ ăn nói?
Vậy là nói không gϊếŧ trước mặt hắn thì sẽ dễ ăn nói?
Tức chết ông ta!
Nam áo choàng đánh giá Thần Phong từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, nam áo choàng đó đến đón một nam áo choàng khác bay nhanh trốn mất.
Vu Hoan: "..." Có bệnh! Tuyệt đối là có bệnh!
Như Ý Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168938/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.