"Đờ mờ, đây là muốn đánh nhau à? Đó không phải là không chết không vừa lòng không?" Vu Hoan dựa vào ngực Dung Chiêu, nhìn về phía các khe rãnh kia.
Dung Chiêu bất đắc dĩ thở dài, tâm trạng của nữ nhân này hiện tại còn có thể tốt vậy sao?
Hoàn toàn không có ý muốn bay lên chém người!
Nếu đổi lại là bình thường, còn không phải là một giây bay lên chém đám người đó thành cặn bã sao?
Thần Phong vỗ vỗ tro bụi trên người, nhìn khẽ rãnh kia trào phúng cười nói: "Có thể đánh chết ngươi thì toàn bộ đại lục đều vui vẻ một đoạn thời gian, vì đại lục cống hiến, ngươi có phải nên vui hay không?"
"Sao ngươi không bảo ta đi chết luôn đi?" Vu Hoan trợn mắt trắng, đứng thẳng người.
Thần Phong không phủ nhận gật gật đầu: "Lời này rất có đạo lý, vậy ngươi đi không?"
Vu Hoan nhếch miệng, nhe ra một hàm răng trắng, âm u nói: "Ta không ngại đưa ngươi đi cùng."
Thần Phong nhún vai: "Muốn bổn thiếu gia chết chỉ sợ có chút khó. Dù sao bổn thiếu gia cũng là thần y."
Phốc...
Khó trách lúc trước hắn bị đánh cũng không đánh trả, có bản lĩnh thì đúng là tùy hứng mà!
"Ầm! Ầm!"
"Rầm!"
Vài âm thanh liên tiếp vang lên, toàn bộ ngọn núi dường như đang run rẩy.
Rừng trúc xanh biếc hoàn toàn thay đổi, mặt đất đều là khe rãnh.
Ba nam nhân áo choàng kia quả thật giống như khai quả, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Sở Vân Cẩm hiện tại cũng đỏ ửng khuôn mặt nhỏ, có chút thở không nổi.
"Rốt cuộc các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168937/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.