Vu Hoan không nghĩ đến sức mạnh của bọn rắn tinh sẽ mạnh như vậy, trực tiếp thoát khỏi xiềng xích.
Rắn tinh từ trên mặt đất bay lên trời, trên người bóng loáng bắt đầu xuất hiện vảy, trên đầu mọc sừng, trên thân từ từ dài ra bốn móng vuốt.
Nếu nàng không nhìn nhầm...
Đây chắc là rồng đúng không?
"Rồng, là rồng..." Rắn tinh hóa thân thành rồng, người còn lại đều hoảng sợ hô lên, nhưng sau đó hoảng sợ biến thành vui sướng.
Đây chính là rồng đó!
Thần thú đã sớm bị diệt tộc!
Bọn họ lúc còn sống có thể nhìn thấy rồng...
Nếu có thể bắt được một con làm thú khế ước, xưng bá đại lục không phải nói chơi nữa.
Tám con rồng cũng không quan tâm người trên mặt đất kia, mà ở trên không trung bay loạn, dùng thân thể đâm kết giới.
Vu Hoan thừa dịp lực chú ý của mọi người ở trên tám con rồng kia, nhanh chóng nhặt thú nhỏ bị tám con rắn biến thân thành rồng kia đánh bay lên, trở lại bên người Dung Chiêu.
Bụng thú nhỏ tròn vo, ánh sáng màu hồng nhạt quỷ dị ở trên bụng lóe tới lóe lui.
"Sẽ không ăn đến hỏng rồi chứ..." Vu Hoan ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, con hàng này lúc nãy ăn tinh hạch của rồng, thân thể nhỏ nhắn có thể chấp nhận được sao?
Dung Chiêu liếc thú nhỏ, nó nằm trong tay Vu Hoan, vẻ mặt hưởng thụ, làm gì có chỗ nào là dáng vẻ ăn hỏng rồi.
"Rầm!"
Mặt đất đột nhiên kịch liệt run rẩy, Vu Hoan lảo đảo, ngã quỵ vào lòng Dung Chiêu, thú nhỏ thiếu chút nữa bị ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168809/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.