Vu Hoan lặp đi lặp lại thực nghiệm vài lần, thú nhỏ kêu thời gian càng dài, nhóm rắn tinh như bị điểm huyệt càng lâu. 
Kỳ thật cũng không thể nói bị điểm huyệt, càng giống như là một loại phản xạ có điều kiện. 
Khi thú nhỏ kêu, Vu Hoan tựa hồ có thể nhìn trong mắt chúng nó có mê mang cùng sợ hãi. 
Đúng vậy, chúng nó không hiểu lí do vì sao, sợ hãi thú nhỏ. 
Vu Hoan ôm thú nhỏ hôn một cái, đúng là không phí công nuôi dưỡng tiểu gia hỏa này mà! 
Thấy Vu Hoan thân cận mình, thú nhỏ bỏ qua lúc trước không vui, bắt đầu nhảy nhót trên bàn, nhưng ánh mắt kia thường thường sẽ dừng ở trên người bọn rắn tinh. 
Vu Hoan cảm thấy ánh mắt thú nhỏ nhìn bọn nó quá mức nóng bỏng, nhưng nàng không cảm thấy loài bốn chân có thân thích xa xôi gì với loài không chân bên kia. 
Thú nhỏ nhảy một chút liền không muốn động nữa, ghé vào trên bàn, đôi mắt đen như đá quý không chớp nhìn chằm chằm bọn rắn tinh. 
Vu Hoan cạn lời, đột nhiên muốn biến thành thú để hiểu trong đầu con hàng này nghĩ cái gì. 
Chẳng lẽ nàng phải đi tìm một con thú khế ước để đảm đương phiên dịch? 
Nhớ lại xung quanh mình có nhiều sinh vật, Vu Hoan liền run cầm cập, thôi bỏ đi. 
Linh La có thể nghe hiểu, sau này hỏi Linh La cũng được. 
Nghĩ đến Linh La, Vu Hoan nhanh chóng túm Thiên Khuyết Kiếm ra: "Tình hình hiện tại của Linh La thế nào?" 
Lâu như vậy, con Loli chết tiệt kia đừng có tự tìm đường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168808/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.