Exit: Clover110 
____________________ 
Tuy sương mù chưa tán đi hoàn toàn nhưng vị trí của bọn họ lúc này đã có thể nhìn đến địa phương rất xa, bốn phương tám hướng đều là vách núi cao chót vót. 
Nhìn kĩ lại thấy vách núi có mười hai mặt. 
Mà những sương mù đó là bị vách núi vây quanh. Vách núi cũng không phải sát nhau lắm nhưng những sương mù kia vẫn không thể tràn ra ngoài, cứ như bị giam cầm bên trong vậy. 
Tâm Dung Chiêu vẫn trầm trầm, mang theo Vu Hoan nhanh chóng đến đỉnh núi. Nhìn từ đỉnh núi, những vách núi đó tựa như một lăng kính. 
“Cái này tuyệt đối không phải thiên nhiên tạo ra.” Đáy mắt Vu Hoan tràn đầy chấn động. 
Vách núi cao bằng nhau, ngay cả độ lớn nhỏ cũng giống nhau, chắc chắn không phải do thiên nhiên tạo ra. 
“Ong ong–” đáp lời Vu Hoan chính là thanh âm run rẩy của Thiên Khuyết Kiếm. 
Dung Chiêu nghiêng đầu, con ngươi đạm mạc nhìn chăm chú sườn mặt Vu Hoan, “Linh La có nguy hiểm.” 
“A?” Vu Hoan kinh hô, “Đờ mờ, đi mau.” 
Thiên Khuyết Kiếm dẫn đường ở phía trước, xuyên qua một ngọn núi, Vu Hoan liền nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt, có ánh sáng nổ tung ở phía xa, trong đêm tối như hoa phù dung sớm nở tối tàn. 
Thân thể cao lớn của Bì lễ thú căn bản không dễ dàng lẩn tránh, Vu Hoan liếc mắt liền nhìn thấy. 
Liên Mặc cầm trong tay thanh trường kiếm phiếm quang đang chiến đấu kịch liệt với Bì lễ thú. 
Bọn họ chậm chân? 
Liên Mặc thế nhưng đến trước bọn họ! 
Sắc mặt Vu Hoan trầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168718/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.