Nghĩa địa công cộng cửa vào đã có chút rỉ sét, vì để cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy được, cậu cố ý đem cameras xoay đến phía trước.
Cửa sắt loang lổ, trên mặt đất có vài bóng ma của lỗ thủng, trên đó có một mảnh tiểu lễ vật.
Nhưng mà Trần Gia Bạch không lấy đồ vật, là vì ———————— vì đợi lát nữa cậu có khả năng bỏ chạy về nên làm chút chuẩn bị cho bản thân.
Rất kỳ quái, người đi trước thế mà lại không có dấu hiệu quay đầu trở về, cái nghĩa địa công cộng này rốt cuộc là lớn đến mức nào?
Cậu muốn gọi một tiếng, nhưng mà như vậy có chút khó coi.
Vì thế cậu hít sâu một hơi, chạm vào cửa sắt rỉ sét loang lổ.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt theo tiếng động mà dần mở ra.
Cửa sắt có chút chặt cứng, nên cần hao phí sức lực khá lớn để mở.
[ Cửa này lúc trước vẫn luôn đóng?]
[ Ai đó đến nói một chút một chút? Có người nào vừa mới xem phòng của chủ bá khác không?]
[ Tôi tôi tôi, vừa mới đi xem phòng của Li miêu, đây là trò đùa dai thôi.]
[ Hô, vừa mới suy nghĩ lung tung một chút, thiếu chút nữa bị hù chết.]
[ Không đúng a, Cá mực đi thứ hai không đóng cửa.]
[...]
Lần này, Trần Gia Bạch vừa vặn nhìn làn đạn, ở thời điểm cậu cảm thấy sẽ không có gì càng đáng sợ, cố tình phải nhìn thấy cái làn đạn này.
Xem rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-quy-quan-lay-toi/2944124/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.