[ Đây là tín vật thật này.]
[ Nhung sao cứ có cảm giác hoảng sợ vậy?]
[ Dây tơ hồng...]
Trần Gia Bạch đứng yên, nhìn nhìn dưới chân, dấu chân đúng là đã biến mất, trên mặt đất bây giờ chỉ còn lại bùn đất, đã không còn bất cứ dấu vết nào.
[ Chẳng lẽ các chủ bá khác đi đến chỗ này là quay lại?]
[ Nhưng mà chỉ có một dấu chân, nghĩa địa này còn có đường vào khác hay sao?]
[ Li miêu vừa nãy hình như đi đường khác.]
[ Cá mực đã lấy được tín vật chưa vậy?]
[ Vẫn chưa tìm được.]
[ Tôi vừa từ phòng bên kia sang, Cá mực hình như cũng đi vào từ một đường khác...]
[ Vì trời quá tối cho nên bọn họ chưa phát hiện là có hai con đường sao?]
[ Vậy dấu chân kia là của ai cơ chứ...? Là Lư ca sao?]
[ Rất có khả năng.]
[ Huynh đệ cậu đã cứu tôi rồi, nếu không tôi bị doạ sợ chết mất.]
Trần Gia Bạch không có tâm trạng xem làn đạn, cậu hiện tại phải đưa ra lựa chọn.
Một là đi đến tảng đá to kia, lấy tín vật.
Hai là quay đầu chạy về, có lẽ cẩn thận tìm ở trên đường, còn có thể tìm được tín vật khác.
Nhưng mà Trần Gia Bạch biết, cái lựa chọn thứ hai, cơ hội tìm được tín vật là cực kỳ bé nhỏ.
Nếu cậu đã đến đây rồi, cũng đã bị doạ sợ thành như này...
Tim cậu đập nhanh một nhịp, cắn răng một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-quy-quan-lay-toi/2944120/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.