“Cầm lên được thì bỏ xuống được”
Bạc Dạ khẽ lặp lại câu này thêm một lần: “Cái này không phải là lên được thì bỏ xuống được”
Là anh tự chặt đứt tay mình, là cô bị buộc phải từ bỏ.
Là cắt máu rút gân, là xẻo từng miếng thịt.
Mãi mãi không thể ở bên nhau.
Một tuần sau, sức khỏe của Bạc Dạ có chuyển biến tốt, liền có người tìm đến cửa.
“Quả nhiên đã đến rồi”
Lúc này Giang Lăng và Bạch Việt đang ở trong phòng khách thảo luận một số việc gần đây, thật không ngờ nhanh như vậy đã có người tìm đến.
Giang Lăng đứng lên, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Vinh Nam đang đứng ở bên ngoài.
Người đàn ông lập tức siết chặt ngón tay, nhưng bởi vì rất nhiều lý do, cuối cùng anh ta cũng buông ra, kìm nén tất cả biểu cảm trên mặt, hét lên một câu: “Chào tổng thống”
“Chào buổi sáng”
Sắc mặt của Vinh Nam cũng có chút yếu ớt, đoán chừng lúc đó nhát dao kia của Đường Thi cũng khiến anh ta bị thương khá sâu.
Sao có thể không sâu cho được, lúc đó Đường Thi còn tưởng rằng Bạc Dạ đã bị Vinh Nam hại chết, một nhát dao kia đâm xuống, mang theo tất cả yêu hận tình thù đau đớn xuyên tim, gần như có thể đâm thủng cơ thể Vinh Nam.
Vinh Nam nở nụ cười: “Các anh..”
Bạch Việt đi tới sau lưng Giang lăng, hai mắt nhìn chằm chằm Vinh Nam: “Anh đến để đưa Bạc Dạ đi sao?”
Ánh mắt Vinh Nam như có điều đè nén: “Tôi và Bạc Dạ đã bàn bạc xong rồi”
“Ừm”
Mặc dù Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691213/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.