“Anh đấy..” Bạch Việt thở dài một hơi: “Anh nhìn anh xem, không nỡ buông bỏ Đường Thi, hà cớ gì phải cắt đứt chứ?”
Bạc Dạ lẳng lặng nằm đó không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Việt một cái, rồi mới nói: “Gần đây Đường Thi… đang làm gì vậy?”
“Muốn biết như vậy, thì tự đi mà hỏi đi” Bạch Việt nhìn ra được tiếp theo đây Bạc Dạ sẽ nói gì: “Tôi thật sự không hiểu nổi, sao anh lại nhẫn tâm như vậy, lúc đó Đường Thi khóc một mình khóc đến mức đáng thương. Người ta nhất định là muốn đợi đến khi nào mọi chuyện ổn thỏa rồi, mới nói chuyện đàng hoàng với anh, kết quả anh lại đơn phương tuyên bố kết thúc”
Lời Bạch Việt nói không phải không có lý, Bạc Dạ nghe thấy mà đau buốt cả tim, nhưng mà ngoại trừ đau lòng, anh cũng chẳng thể làm được gì khác.
Nếu như nói những chuyện này bắt buộc phải trải qua, vậy thì vì tự do và bình an nửa đời sau của Đường Thi, Bạc Dạ sẵn lòng chấp nhận.
“Tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi”
Bạc Dạ quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bạch Việt, tôi nên… nhận lấy một chút trừng phạt”
Bạch Việt khựng lại một chút, anh ta vừa vệ sinh dao phẫu thuật của mình, vừa cụp mi mắt xuống đáp: “Có muốn tôi đi nói cho Đường Thi biết không?”
“Đừng”
Bạc Dạ khó khăn đứng dậy khỏi giường, anh vừa trải qua một ca phẫu thuật khá nặng, một khi sơ sẩy có khả năng sẽ chết trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691212/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.